Trần Manh Manh khẽ gật đầu, sau đó nở nụ cười đáng yêu: “Lần này mình phải nắm chắc cơ hội mới được, đạo diễn nói mình có thể diễn vai nữ số bốn đấy!”
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run, vai nữ số bốn mà cô ấy vui vẻ như vậy sao? Cô gái này đúng là dễ dàng thỏa mãn.
“Vậy cậu cố lên nhé, biết đâu chẳng mấy chốc lại trở thành nữ chính thì sao!” Kỷ Hi Nguyệt khích lệ cô ấy.
“Nữ chính thì mình không có khả năng đâu, nhưng hy vọng là được đóng vai nữ số hai. Tiểu Nguyệt, ngày mai là mình đến chỗ các cậu rồi, cậu nhớ đến xem nhìn đóng phim đấy nhé.” Trần Manh Manh nói.
“Điều đó là đương nhiên, lầu hai mươi hai đúng không? Phim gì vậy?”
“Phim cổ trang ‘Thái Tử Phi Cát Tường’. Nghe nói nam chính là Lý Vệ, anh ấy là thần tượng của mình đấy. Không ngờ mình lại có cơ hội được diễn chung. Tiểu Nguyệt, mình thực sự rất hạnh phúc.” Mặt Trần Manh Manh đầy sự si mê.
“Được rồi được rồi, hạnh phúc là tốt rồi.” Tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt vì Đặng Tuyết Mai mà buồn bực đã được cô bạn thân xoa dịu.
Buổi chiều, Kỷ Hi Nguyệt được đội trưởng Trương gọi đến đồn cảnh sát. Bởi vì tên hung thủ sống chết đòi gặp cô và Liễu Đông, mà Liễu Đông đang bị thương nên cô đành phải đi một mình.
Đương nhiên Kỷ Hi Nguyệt có thể không đi, nhưng tên hung thủ đó quá bất hợp tác, quậy cho đồn cảnh sát gà bay chó nhảy, cộng thêm chuyện cánh phương tiện truyền thông vẫn đang túc trực ở bên ngoài, nên là Trương Cường bất đắc dĩ phải gọi Kỷ Hi Nguyệt qua một chuyến.
Trong phòng thẩm vấn, Kỷ Hi Nguyệt cách song sắt đứng đối diện tên hung thủ.
Tên hung thủ lúc này rất nhếch nhác, trên người vẫn còn vết máu, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt.
“Cô! Tại sao cô lại nhận định tôi là hung thủ! Lúc thi thể được vớt lên tôi vốn dĩ không có bên bờ sông!” Tên hung thủ khó hiểu.
Kỷ Hi Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi tin là anh đã xem hình ảnh và bài báo mà chúng tôi đăng lên. Trước khi cái xác được trục vớt anh vẫn luôn dáo dác nhìn xung quanh, anh nhìn gì xung quanh? Chắc chắn là muốn xem thử xác chết mà anh nén xuống đáy sông có nổi lên mặt nước không chứ gì?”
“Vậy thì sao? Vậy thì cô cũng đâu thể khẳng định là tôi làm?” Tên hung thủ căm hận nói.
Kỷ Hi Nguyệt lãnh đạm đáp lại: “Lúc cái xác được vớt lên anh lại bỏ đi, một chuyện lớn như vậy, tôi tin chỉ cần là người có chút lòng tò mò cũng nhất định ghé đến xem, đằng này anh lại mất dạng.”
“Chẳng lẽ tôi bận việc gấp mà không thể bỏ đi sao?” Tên hung thủ vẫn không thể hiểu nổi.
Kỷ Hi Nguyệt biết điều này cũng rất vô lý, nhưng cô vẫn nói: “Bất kể anh có tin hay là không thì dáng vẻ của anh đã bán đứng anh. Tôi chỉ đưa ra một suy đoán táo bạo cho cảnh sát, nhưng may là suy đoán đã thành sự thật. Tất nhiên là tôi không hy vọng nhìn thấy một tên sát nhân biến thái như anh lại giết hại thêm người vô tội thứ hai.”
“Cô, thì ra chỉ là suy đoán của cô!” Tên hung thủ nắm chặt trụ sắt, giận dữ gầm lên.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Đúng đấy, nhưng tôi đã bất chấp nguy hiểm và đánh đổi cả công việc, cũng may là không sai. Ai bảo anh vốn dĩ là kẻ giết người! Nếu không còn vấn đề gì thì thứ lỗi tôi không hầu chuyện với anh nữa! Hy vọng kiếp sau anh sẽ là một công dân tốt!”
Dứt câu Kỷ Hi Nguyệt xoay người rời đi.
“A! Cô là người phụ nữ điên! Bệnh thần kinh! Thì ra chỉ là đoán mò, aaaaa! Ông đây không tin!”
Tên sát nhân không ngờ bản thân lại xui xẻo đến vậy, chỉ ra bờ sông quan sát lại bị Kỷ Hi Nguyệt chụp được, hơn nữa bài báo suy đoán của cô đã khiến anh ta nghĩ rằng không thể để cảnh sát nghi ngờ mình, nhưng đâu lường được lại tự kết liễu đời mình sớm như vậy!