“Cậu ta đã từng nghiên cứu các ngón võ của gia tộc Quốc Tế Úy Lâm, biết được nhược điểm ở chỗ nào.” Triệu Húc Hàn nhướn mày nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức há hốc, sau đó gật đầu thật mạnh: “Vì để đuổi được đám ruồi nhặng ở bên cạnh anh Hàn, em nhất định sẽ cố gắng.”
Triệu Húc Hàn cong môi, sau đó lại nói: “Thứ hai, hồi nãy em nói sai rồi. Bản thân Úy Mẫn Nhi rất giàu có. Từ lúc còn đi học, cô ta đã mở một thương hiệu quần áo quốc tế, làm ăn rất phát đạt.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, mặt mũi liền nóng lên: “Vậy mà cô ta không phản bác.”
“Đó là vì cô ta không thèm quan tâm, hơn nữa em còn nhỏ hơn cô ta năm tuổi, thành ra cô ta sẽ cảm thấy nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Triệu Húc Hàn giải thích.
“Anh Hàn, hình như anh rất hiểu cô ta đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt có chút chua sót.
Triệu Húc Hàn cười khẩy một tiếng: “Sao không hiểu cho được?”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm, đúng là người đàn ông ngay thẳng, thật sự không sợ cô ghen tuông. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ đại ma vương không hề có chút tình cảm gì với Úy Mẫn Nhi, càng hiểu rõ cô ta anh mới càng biết cách đối phó với cô ta như thế nào.
“Em đừng nghĩ lung tung. Chắc là do lần trước anh trai của cô ta quay về truyền đạt lại những lời anh nói, nên cô ta mới theo Triệu Vân Sâm về đây, chứng tỏ là cô ta vẫn chưa từ bỏ.” Triệu Húc Hàn từ tốn nói.
“Điều này cũng cho thấy anh Hàn rất có sức hấp dẫn đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng nói.
Triệu Húc Hàn dừng bước, sau đó nhìn cô gật đầu, ‘ừm’ một tiếng.
“…..” Kỷ Hi Nguyệt suýt nữa đã đá cho anh một cước, đúng là đồ tự luyến.
“Thời đại học anh đã hiểu rõ tâm tư của cô ta. Xét về thực lực gia tộc, cô ta quả thực rất hợp với anh, nhưng xét về toàn bộ gia tộc Triệu gia của anh thì cô ta vẫn chưa đủ điều kiện môn đăng hộ đối.”
Triệu Húc Hàn cười khẩy, tiếp tục nói: “Cho nên cô ta kiên trì như vậy làm gì, lẽ nào em còn chưa hiểu?”
“Em biết. Một khi cô ta trở thành chủ mẫu của Triệu gia, địa vị của cô ta sẽ tăng lên, thế lực của cô ta ở Tây Âu cũng sẽ lớn mạnh theo, đồng thời toàn bộ gia tộc Quốc Tế Úy Lâm của họ sẽ ngày càng lớn mạnh. Tham vọng này cũng rất dữ dằn.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn nhìn nét giễu cợt trên gương mặt cô, môi anh bất giác cong lên, lộ ra nụ cười vui vẻ: “Xem ra cũng không ngốc.”
“Em vốn dĩ đâu có ngốc. Nhưng nếu nói như vậy thì cô ta không dễ gì buông tay đâu, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn khẽ gật gù: “Đúng vậy. Hơn nữa, hiện tại bên phía Tây Âu đã có chút lung lay. Em cũng nghe thấy rồi đấy, cô ta có kết giao với chú út của anh. Mặc dù chú út đứng về phía anh, nhưng người được chọn làm chủ mẫu của Triệu gia e là chú ấy đã nhận định là Úy Mẫn Nhi.”
“Người phụ nữ này thật sự rất biết tính toán.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nói là khâm phục.
“Cô ta vẫn luôn là người vì mục đích mà không từ thủ đoạn, cho nên em phải thật cẩn thận. Nếu em liên tục kích động cô ta, anh đoán là cô ta sẽ tấn công em.” Đôi mắt của Triệu Húc Hàn híp lại thành một đường, dưới ánh trăng càng toát lên vẻ nguy hiểm sắc bén.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Với thực lực và gia thế hiện tại của em, cô ta sẽ cảm thấy em chẳng qua chỉ là con nít chơi hàng rượu, căn bản là không đủ sức uy hiếp, cho nên mới có thể chịu đựng như vậy.”
Triệu Húc Hàn rất tán thưởng, nhìn cô gật đầu.
“Cô ta sẽ nghĩ rằng em chỉ là một con rối của annh, chơi chán tự nhiên sẽ vứt bỏ, vì vậy cô ta không hề lo lắng.” Triệu Húc Hàn nhìn cô nói.
Kỷ Hi Nguyệt thoáng nghẹt thở, lập tức ngẩng đầu nhìn anh, khẽ chớp đôi mắt to tròn, nói: “Vậy anh Hàn có xem em là con rối của anh không?”