Mục lục
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộc Hùng nhìn di động bị ngắt máy mà nhất thời sầu não, nhưng sau đó lên mạng thấy lượt truy cập và bình luận của tin tức vừa đăng tải tăng nhanh bão tố thì miệng cười không khép lại được.

Trần Thanh sao mà đấu lại với Vương Nguyệt, cô gái này quá là tuyệt vời!

Trần Thanh vừa trở lại văn  phòng thì mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, nhưng phút chốc sau đó đã bị độ sốt dẻo của tin tức thu hút mà bỏ qua anh ta.

“Liễu Đông, cậu lợi hại thật đấy!” Anh Hâm cười nói với Liễu Đông.

“Nào có nào có, đều là công lao của chị Nguyệt đấy.” Liễu Đông cười đáp lại, nhưng mắt thấy Trần Thanh đang đi về hướng này thì khuôn mặt tươi cười bỗng trở nên lạnh lùng khinh bỉ.

Kỳ thực là chuyện Trần Thanh làm với Kỷ Hi Nguyệt ngày hôm qua bộ phận tin tức chưa có ai biết.

Lộc Hùng vốn dĩ muốn xử lý Trần Thanh luôn vào ngày hôm qua,  nhưng vì có điện thoại của cấp trên nên mới để lại sáng nay xử lý.

Nhưng mới sáng ra thấy anh ta bị gọi vào văn phòng của sếp, mọi người đều tò mò không biết có phải anh ta lại gây ra chuyện gì nữa không.

Cố Du Du bị tin tức của Liễu Đông làm cho choáng váng, vốn dĩ là tin tức của cô ta vẫn đang hấp dẫn, nhưng sau khi tin tức của Liễu Đông xuất hiện thì đã bị đè xuống.

Cô ta vừa tức giận vừa suốt rột, nhưng nghe Liễu Đông nói thì hình như tin tức này cũng do Vương Nguyệt đưa đến.

Cô ta cân nhắc một chút rồi cười nói: “Liễu Đông, cậu lợi hại đấy, Chu Dương Thiên làm lu mờ cả ngọc nữ ngây thơ luôn rồi. Hôm nay cậu phải mời bọn tôi đi ăn cơm đấy nhé!”

Mặc dù lời nói này nghe có chút đố kỵ, nhưng thấy Cố Du Du cười híp mắt, lại có vẻ rất hào phóng, nên Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ người phụ nữ này tính ra còn biết điều.

“Chị Du Du, tôi chỉ là thực tập sinh, làm gì có tiền, chị mời tôi mới đúng.” Liễu Đông dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ.

“Cũng được. Chị đây cũng muốn học hỏi kinh nghiệm từ cậu.” Cố Du Du ấy vậy mà lại đồng ý.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ cười tới đê tiện của Cố Du Du mà lòng ngỡ ngàng, không phải chứ, người phụ nữ này muốn ‘trâu già gặm cỏ non’ sao?

Trần Thanh đi qua chỗ cô, Kỷ Hi Nguyệt chẳng thèm để ý tới anh ta, nhưng cô muốn biết sêpx xử lý chuyện này như thế nào, vì vậy cô đứng lên chuẩn bị tới văn phòng của Lộc Hùng hỏi thăm.

“Vương Nguyệt!” Trần Thanh thấy cô đứng lên muốn đi, vội vàng xấu hổ gọi lớn.

Kỷ Hi Nguyệt dừng chân, vươn tay chỉnh gọng mắt kính, không đáp lại chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.

“Xin, xin lỗi cô. Tôi thực tâm xin lỗi cô. Hôm qua là tôi không đúng, đánh mất lý trí, còn không bằng một tên súc vật. Xin cô đại nhân đại lượng tha cho tôi một lần.” Trần Thanh gập người một góc chín mươi độ xin lỗi Kỷ Hi Nguyệt.

Trong văn phòng bắt đầu nháo nhào, mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái đọ này của Trần Thanh đúng là có chút hết hồn.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tôi cũng không biết, anh ta làm gì Vương Nguyệt vậy?”

“Hôm qua sao? Hình như Vương Nguyệt tan làm sớm, lẽ nào sau khi đi ra ngoài thì gặp chuyện?”

“Có khả năng, Trần Thanh cũng tan làm sớm. Wow, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mọi người ai cũng hiếu kỳ, nhỏ giọng bàn tán.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta một hồi lâu mới nói chuyện: “Anh có biết tất cả những hành vi của anh ngày hôm qua là giết người không thành không? Tôi hoàn toàn có thể khiến anh ngồi tù đấy!”

Trần Thanh tái mặt, gấp gáp nói: “Tôi biết, tôi biết. Tôi thật sự khốn nạn, xớn xác làm càn, đánh mất lý trí, tôi không phải là người. Tiểu Nguyệt, xin cô tha cho tôi một lần, sau này tôi sẽ cạnh tranh công bằng, sẽ không làm ra loại chuyện vớ vẩn này nữa.”

Nói xong lại cúi người chín mươi độ.

Tất cả đồng nghiệp đều kinh ngạc nhìn sang bên đây, Trần Thanh giết người không thành? Đối với Vương Nguyệt?

Ôi mẹ ơi, quá đáng sợ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK