Kỷ Hi Nguyệt không chủ động hỏi nữa, cô để thời gian cho Cố Cửu sắp xếp câu từ.
“Tiểu Nguyệt, những câu tiếp theo đây có thể sẽ làm cô bị sốc, nhưng sự việc đã qua từ rất lâu, dù bây giờ cô có kích động cũng không thể giải quyết được vấn đề gì cả, cho nên hy vọng cô có thể giữ được bình tĩnh để tiếp nhận sự thật.”
Nội tâm của Cố Cửu cũng rất căng thẳng, anh ấy thật sự đã đấu tranh rất lâu giữa lựa chọn nói hay không nói.
Kỷ Hi Nguyệt run rẩy. Cô có một dự cảm chẳng lành, nhưng tuyệt nhiên không dám nghĩ tới.
“Được, anh yên tâm đi, tôi đã không còn là Kỷ Hi Nguyệt của trước đây nữa rồi.” Kỷ Hi Nguyệt miễn cưỡng mỉm cười với Cố Cửu.
Cố Cửu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, cô của bây giờ đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, gần như đã thay đổi thành một người khác, nhưng như thế rất tốt.” Cố Cửu cũng mừng cho cô.
Ba năm ròng rã anh ấy bị Triệu Húc Hàn vô số lần dựng dậy nửa đêm, chỉ để chạy đến khám bệnh cho kẻ nát rượu là người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt. Ngay cả bản thân anh lúc đó cũng ước rằng Kỷ Hi Nguyệt chết càng sớm càng tốt, để cô đừng đi gây tai họa cho người khác nữa.
“Vậy anh nói đi. Tôi có thể chịu đựng được.” Kỷ Hi Nguyệt nhai miếng thịt.
Cố Cửu ừm một tiếng, sau đó nói: “Chuyện mà tôi muốn nói với cô là, thực ra vụ tai nạn máy bay của Bạch Thu Hà mẹ cô không phải sự cố ngoài ý muốn, mà là một vụ mưu sát.”
Chiếc nĩa trong tay Kỷ Hi Nguyệt rơi thẳng vào cái bát, phát ra âm thanh chói tai, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Cố Cửu rối rít xin lỗi những người xung quanh, sau đó sốt sắng nói, “Tiểu Nguyệt, cô đã hứa là sẽ giữ bình tĩnh mà.”
Mặt của Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã trắng bệch như tờ giấy. Kỳ thực trong lòng cô cũng đã từng suy đoán tới khả năng này, nhưng cô không dám tin, không cách nào bằng lòng tin đây là sự thật.
“Tiểu Nguyệt, cô không sao chứ?” Cố Cửu hơi hoảng, vì Kỷ Hi Nguyệt cứ ngồi im bất động, sắc mặt lại rất khó coi. Anh ấy lập tức chạy qua phía cô, đẩy cô vài cái.
“Tiểu Nguyệt, cô đừng dọa tôi mà. Là cô nói cô có thể chịu đựng được bất cứ chuyện gì nên tôi mới nói đó chứ.” Cố Cửu ôm lấy bả vai cô, thấp giọng nói, anh ấy đã bắt đầu hối hận vì lỡ nói cho cô biết.
Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng hoàn hồn, quả thực thông tin này đối với cô là một đả kích quá quá lớn.
“Tôi không sao. Anh đừng lo lắng. Tôi chỉ là nhất thời bị sốc thôi.” Kỷ Hi Nguyệt liền xoay đầu nhìn Cố Cửu, thấy vẻ mặt căng thẳng và lo lắng của anh ấy, cô cảm thấy có chút áy náy.
Cố Cửu về lại chỗ ngồi, sắc mặt vẫn rất nặng nề: “Thật sự không sao?”
“Ừm. Thực ra tôi cũng đã có linh cảm, nhưng không ngờ lại là sự thật. Vì dù sao vụ tai nạn máy bay của mẹ tôi cũng có rất nhiều người chết.” Kỷ Hi Nguyệt càng nghĩ càng thấy ớn lạnh. Nếu đây thật sự là một vụ mưu sát, vậy thì bao nhiêu người vô tội kia cũng đã bị ảnh hưởng.
Kẻ sát nhân này quả thực quá tàn nhẫn, quá điên cuồng mất trí, tính chất y hệt như một phần tử khủng bố.
Cố Cửu khẽ gật đầu, sau đó thở dài một hơi: “Đúng vậy, lúc đó đang là chuyến bay quốc tế, trên máy bay có tổng cộng 108 người, toàn bộ đều không qua khỏi.”
Tâm trạng của Cố Cửu cũng rất nặng nề. Kỷ Hi Nguyệt nhắm hai mắt lại, sau đó mở ra: “Cố thiếu, bí mật lớn nhất cũng đã nói ra rồi, cho tôi biết thêm chi tiết đi.”
Cố Cửu thấy Kỷ Hi Nguyệt gần như lấy lại bình tĩnh ngay lập tức thì có chút kinh ngạc, nhưng đồng thời anh ấy cũng yên tâm hơn một chút, sau đó khẽ gật đầu.
“Chắc cô cũng đã biết mẹ cô vì lời mời của một người bạn thân nên mới đến học viện Luật ở Ý giúp xem xét lại một vụ án đúng không?” Cố Cửu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Bố tôi có từng nói qua. Tôi vẫn còn nhớ cô bạn thân của mẹ tôi tên là Kim Duyệt Cầm. Sau khi tốt nghiệp, dì ấy công tác ở học viện Luật.”