Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!
Triệu Húc Hàn bước ra khỏi cửa, đã thấy Cố Cửu và Tiếu Ân đứng cách đó không xa, biểu cảm trên mặt họ rất kì quái.
Tiếu Ân nhanh nhạy thấy anh đi ra, vội vàng đứng qua một bên.
Còn Cố Cửu thì cười ti tiện, nói thẳng: "Hàn thiếu, cái tên cầm thú nhà cậu, đến có chỗ này cũng không tha, khâm phục khâm phục!"
Khuôn mặt Triệu Húc Hàn lạnh lùng, sau khi nghe anh ta nói, trong đầu có chút mơ màng khó hiểu, nhưng ngay sau đó bừng tỉnh nhận ra.
"Trong đầu cậu chỉ có mấy thứ này thôi à?" Giọng nói như gió Bắc gào thét.
Cố Cửu nhìn vẻ mặt thúi hoắc của anh, cảm thấy không hiểu, nếu như mới vừa làm xong phải thoải mái chứ, sao mặt nhìn khó ở vậy.
Chẳng lẽ anh ta với Tiếu Ân nghĩ sai rồi?
"Hàn thiếu, không phải cậu với Kỷ tiểu thư làm loại chuyện... không thể nói được sao? Nếu không làm gì sao Kỷ Hi Nguyệt kêu lớn thế?" Hiển nhiên là da mặt Cố Cửu đã dày đến cực điểm rồi.
"Cậu đừng quên tối nay tới làm gì?" Triệu Húc Hàn tức giận nói.
Cố Cửu sửng sốt mất mấy giây, rồi tức giận: "Đúng thế, nếu có việc, sao cậu làm gì ở trong đó mà lâu thế chứ! Thật là."
"Chủ tử giúp Kỷ tiểu thư xoa bóp." Tiếu Ân đoán được ra, anh ta và Cố Cửu suy nghĩ nhiều quá rồi.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn Tiếu Ân.
Tiếu Ân kinh ngạc, anh ta nói sai à? Hay lại chọc giận chủ tử rồi? Xem ra tốt nhất là nên im miệng.
"Xoa bóp, lại là xoa bóp, Hàn thiếu, cậu càng ngày càng kì lạ đấy, lại đi đấm bóp cho phụ nữ?" Giọng nói của Cố Cửu như vừa phát hiện ra một chân trời mới vậy.
Cửa đột nhiên được mở ra, ba người đàn ông quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng của cô rất thuần khiết, đôi mắt to tròn xinh đẹp như chứa muôn vạn vì sao lấp lánh, son môi không có, nhưng màu hồng tự nhiên càng khiến nó thêm căng mọng.
Ít đi một phần quyễn rũ diễm lệ, nhiều thêm một phần thanh thuần làm người ta vui lòng.
Một lần nữa, trong lòng Cố Cửu lại rung động, trong mắt anh chỉ còn vẻ đẹp thanh thuần của cô.
Dù gì thì phụ nữ tẩy trang mà vẫn xinh đẹp cũng quá ít.
Dáng vẻ kia của Kỷ Hi Nguyệt nhất định chính là sát thủ của đám đàn ông, kích thích tận sâu bên trong lòng hắn dục vọng nguyên thủy kia, muốn hung hăng đè cô xuống.
Sắc mắt Cố Cửu thay đổi nhanh chóng, anh ta biết mình đen tối, nhưng không nghĩ mình lại biến thái như vậy.
Lần đầu tiên lại nảy ra một ý nghĩ biến thái thế này với một cô gái, trời ạ, mà người phụ nữ này lại là Kỷ Hi Nguyệt!
"Cửu thiếu, anh có ý kiến gì à, cái gì gọi là giúp phụ nữ xoa bóp, tôi cũng có tên mà! Còn nữa, Hàn ca đối xử với tôi tốt, nên anh ghen tị chứ gì! Không vừa mắt tôi đúng không?" Kỷ Hi Nguyệt tức giận châm biếm.
Thực ra giọng nói của Cố Cửu cũng quá lớn, cô nghe không sót một chữ.
"Không, không phải, tôi, chỉ là tôi thấy Hàn thiếu, vừa nãy Hàn thiếu không biết thương hoa tiếc ngọc, khụ khụ.." Gương mặt tuấn tú của Cố Cửu đó bừng, mất ổn định, nói xong liền vội vàng quay người: "Đi đi đi, con có chuyện quan trọng nữa."
Cô Cửu xông lên trước nhấn nút thang máy, trong lòng đang thầm cười nhạo bản thân.
Anh ta đã gặp qua vô số mỹ nữ, loại mỹ nữ nào cũng đã thấy qua, sao đột nhiên thân thể lại có phản ứng lớn như vậy đối với Kỷ Hi Nguyệt chứ?
Bởi vì cô là người của Triệu Húc Hàn?
Một người mà vĩnh viễn anh ta cũng không thể theo đuổi được?
Chắc chắn là như vậy, Cố Cửu tự an ủi chính mình, vô cùng sợ hãi đối với những ý tưởng đáng sợ được nảy lên bất ngờ.
Anh ta bị điên rồi.
Triệu Húc Hàn hơi cau mày, nhìn bóng lưng của Cố Cửu, mới vừa rồi anh thấy trong mắt Cố Cửu có tia si mê, còn có từ trước tới giờ anh ta chưa bao giờ đỏ mặt khi đứng với người phụ nữ nào cả, nhưng mới vừa rồi anh ta lại đỏ mặt khi đứng với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, ngay sau khi mắng chửi người xong, cảm thấy hai chân đều đau, chỉ là không còn quá đau như trước nữa, nghĩ đến sáng mai còn phải tiếp tục, cô cảm thấy sinh vô khả luyến [1].
[1] Sinh vô khả luyến: ngôn ngữ mạng, ý là cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nữa.