Đột nhiên điện thoại của Kỷ Hi Nguyệt vang lên tiếng tin nhắn. Cô cao hứng nhìn, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ suy sụp.
"Một tiếng nữa về nhà." Tin nhắn của Đại ma vương.
Kỷ Hi Nguyệt phiền não. Từ bây giờ đến lúc tan làm còn 2 tiếng nữa. Mà không phải bây giờ anh đang ở tập đoàn Triệu thị sao?
"Không đúng giờ về tự gánh hậu quả!" Đại ma vương lại tiếp tục nhắn.
"...!" Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt trắng bệch, than thở. Chuyện gì đã xảy ra? Sao nghe như Đại ma vương có vẻ đang tức giận vậy? Cô đắc tội anh lúc nào? Không phải mọi thứ đang tốt đẹp sao?
Đây là quá sáng nắng chiều mưa rồi. Cô cũng đã cảm ơn anh rồi. Chẳng lẽ không đủ thành ý? Không phải cô cũng bỏ thêm icon dễ thương nữa sao?
Con mẹ nó! Không lẽ cái icon này lại gây họa rồi? Đại ma vương không thích mwah mwah? Không nên như vậy!
Làm sao giờ? Làm sao giờ?
Kỷ Hi Nguyệt cầm lấy điện thoại mà trong lòng như kiến bò trên chảo.
"Chị Nguyệt, chị không sao chứ?" Liễu Đông nhìn bộ dạng không đúng lắm của Kỷ Hi Nguyệt. Thầm nghĩ cô làm sao vậy? Tin tức vừa mới đăng hiệu quả rất tốt, cô nên vui vẻ mới đúng chứ.
"Vương Nguyệt, Liễu Đông, trưởng phòng tìm!" Bên kia có đồng nghiệp lớn tiếng gọi.
Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đang tìm biện pháp để ngăn nguy cơ cô mất đi tự do, làm sao chú ý nghe.
"Chị Nguyệt, trưởng phòng tìm chúng ta." Liễu Đông cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt rất kỳ quái: "Chị không sao chứ, có phải thấy trong người không thoải mái không?"
"A..." Kỷ Hi Nguyệt máy móc đi về phía văn phòng. Liễu Đông đi theo sau thấy cô cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, có vẻ rất khẩn trương. Chẳng lẽ là tin xấu?
"Cậu vào trước đi." Kỷ Hi Nguyệt đến cửa phòng làm việc của trưởng phòng bỗng nhiên quay người nói với Liễu Đông. Sau đó cô đi đến cửa sổ, vội vàng hồi âm.
"Hàn ca. Có phải tôi đã làm gì sai rồi không? Tôi rất biết điều mà." Kỷ Hi Nguyệt nghĩ mãi không ra. Nhưng cô có cảm giác, lần này lửa giận của Triệu Húc Hàn cũng không phải lớn bình thường đâu. Đoán rằng sau khi cô trở về có thể sẽ bị giam lỏng. Cho dù nhà mới này không phải nhà giam, nhưng việc hạn chế tự do của cô cũng khiến cô sống không bằng chết. Lại còn ngày mai là chủ nhật, cô đã hẹn với cha sẽ đi uống trà.
Triệu Húc Hàn nhìn tin nhắn. Biểu cảm vẫn lạnh lẽo băng giá chưa trở lại bình thường.
"Tôi sẽ về ngay đây. Hàn ca, đừng tức giận. Tôi đã làm sai chuyện gì? Anh nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi sẽ sửa mà." Kỷ Hi Nguyệt thấy Đại Ma Vương không nhắn lại, lập tức gửi tin đi, còn chèn thêm icon khóc ròng đáng thương.
Nhưng vẫn chẳng có tin nhắn đáp lại. Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt gào thét muốn nhanh chóng về nhà dỗ dành Đại ma vương.
Cô đi vào văn phòng của trưởng phòng, Lộc Hùng rất vui vẻ cười nói: "Vương Nguyệt, vậy mới tốt chứ. Liễu Đông cũng không tệ. Tin tức này viết rất hay, thông tin cũng đầy đủ.”
"Trưởng phòng vui vẻ là được rồi." Vương Nguyệt chép miệng.
"Sao thế? Cô không vui?" Lộc Hùng nhìn sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt, vô cùng hiếu kì.
"Anh Trần tự dưng nổi điên như chó đi cắn người. Còn mắng anh Mập ngu ngốc. Anh cảm thấy tôi sẽ vui sao?" Kỷ Hi Nguyệt luôn luôn mang thù, chưa bao giờ cho mình là chính nhân quân tử.
Khóe miệng Liễu Đông co giật, thầm nghĩ Vương Nguyệt đúng là dám nói, mạnh mẽ đâm chọc. Dù gì anh Trần cũng là phó phòng đó.
"Khụ khụ. Tiểu Nguyệt à, Trần Thanh cũng là tiền bối lâu năm, có chút nóng nảy cũng là bình thường. Cô đừng để ý đến hắn là được." Trong lòng Lộc Hùng giờ đang mang Trần Thanh ra sỉ vả.
"Tôi cũng không để ý rằng anh ta có vấn đề hay không. Nhưng anh Mập đã giúp tôi, lại còn bị anh ta mắng. Tôi không thể nhịn được. Chi bằng anh đưa anh Mập cho tôi. Trưởng phòng, nếu anh muốn giúp tôi tìm người hợp tác, vậy cứ giao cho tôi tạp công. Anh Mập rất chịu khó, có thể theo kịp tiết tấu của tôi."
Sau khi suy nghĩ một chút, Kỷ Hi Nguyệt đưa ra yêu cầu.
Lộc Hùng kinh ngạc, khuôn mặt lộ vẻ khó xử.
"Trưởng phòng, tôi thừa nhận tính khí anh ấy không tốt lắm, không chịu được oan ức. Nhưng anh ấy rất yêu công việc này, cũng rất cố gắng. Tôi tin rằng tất cả mọi công ty đều muốn có thành tích. Nếu trưởng phòng cảm thấy tôi kém hơn so với nhân viên chính thức, vừa hay bên Hương Thành cũng đưa ra những đãi ngộ tốt muốn tôi qua đó..." Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói thêm một câu.
" Cái gì?" Lộc Hùng lập tức đứng lên, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Trưởng phòng, đây không phải uy hiếp. Nhưng thật sự có vài người tâm địa độc ác, tôi vẫn có thể mắt nhắm mặt mở. Nhưng chó điên đi cắn loạn, mà tôi còn trẻ, tôi có năng lực. Vậy vì sao tôi bị chó điên cắn mà vẫn phải nén giận?"
Liễu Đông hoảng sợ nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Miệng đóng mở nhiều lần, cuối cùng cũng nhịn xuống không lên tiếng.
"Tiểu Nguyệt à, cô đừng xúc động. Tôi biết rõ cô có năng lực. Công ty cũng không bạc đãi cô chút nào mà. Không phải sao?" Khẩu khí Lộc Hùng mềm mỏng.
"Trưởng phòng, anh rất tốt, có thể nhìn thấu tất cả mọi người. Tôi rất thích lãnh đạo tài giỏi như vậy. Dưới sự dẫn dắt của anh, tôi cũng có thêm phần nhiệt tình hơn. Chỉ là có quá nhiều chuyện rắc rối, tôi không dư thời gian cùng tinh lực ứng phó với chó điên."
Lộc Hùng vốn có chút không thoải mái. Chỉ là một thực tập sinh có chút thành tích nhỏ đã dám uy hiếp hắn. Nhưng những lời này của Kỷ Hi Nguyệt, hắn nghe vẫn xuôi tai.
Hắn cho rằng Vương Nguyệt là sinh viên, vẫn còn trẻ, nông nổi bồng bột là chuyện thường tình. Huống chi quả thật cô nàng có năng lực. Một nhân tài như vậy lại chỉ vì có tính khí kiêu ngạo mà không muốn, đẩy cô vào công ty đối địch. Chẳng khác nào tự làm mất mặt mình.
"Được rồi. Vậy về sau anh Mập giao cho cô. Tên tiểu tử Trần Thanh kia, tôi sẽ đi dạy dỗ lại hắn. Tiểu Nguyệt, vậy cô cứ yên tâm làm việc. Cả Liễu Đông nữa. Tốt nghiệp xong thì làm việc ở đây luôn. Tôi sẽ không bạc đãi hai người." Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Lộc Hùng nói.
Sắc mặt Liễu Đông tràn đầy kinh ngạc. Wow. Quả nhiên Vương Nguyệt rất lợi hại.
"Trưởng phòng anh minh nhất. Tôi sẽ cố gắng để báo đáp lại anh. Tuy rằng tôi đã hoàn thành chỉ tiêu trong một tháng kiếm được tin tức lớn, nhưng tôi cam đoan sẽ còn tìm được một tin tức lớn hơn nữa!"
"Thật sao?" Mặt mày Lộc Hùng lập tức hớn hở. Những người khác nói hắn sẽ không quá tin tưởng, nhưng cô gái này nói, hắn nhất định sẽ tin.
"Mỏi mắt mong chờ. Trưởng phòng, chúng tôi đi đây. À đúng rồi, tôi có chút việc phải ra ngoài bây giờ, muốn xin nghỉ." Kỷ Hi Nguyệt nhân cơ hội nói.
"Có thể có thể. Chỉ cần cô có thành tích tốt, thời gian phóng viên đương nhiên phải thư thả rồi. Đi đi đi đi." Lộc Hùng cười đến mức mắt híp lại thành hai đường thẳng.
Liễu Đông cùng Kỷ Hi Nguyệt ra khỏi phòng. Liễu Đông cũng không biết phải làm thế nào để thể hiện sự sùng bái với Kỷ Hi Nguyệt.
"Chị Nguyệt, chị thật lợi hại!" Nói xong còn bật ngón cái lên.
"Lợi hại cái gì. Nếu không có thành tích, nói cái gì cũng thành nói nhảm." Sao Kỷ Hi Nguyệt lại không biết chứ. Cho nên cô càng thêm nỗ lực để khiến cho tất cả lũ người kia phải câm miệng.
"Đúng đúng đúng! Chị Nguyệt, Hương Thành đến gặp chị rồi sao?" Liễu Đông vội vàng hỏi.
Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt sau lớp kính liếc nhìn cậu, không trả lời. Liễu Đông sửng sốt, sờ sờ mặt mình. Suy nghĩ thật cẩn thận xem ánh mắt của cô thế là có ý gì.
Cho dù đôi mắt được cất sau lớp kính cũng không giảm bớt sự sắc bén. Cảm giác cô không giống thực tập sinh mới 21 tuổi, giống đại tỷ đa mưu túc trí hơn.