“Ừm, không gửi tin nhắn anh ấy sẽ lo lắng.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Em không muốn có bất kỳ hiểu lầm gì với anh Hàn.”
Thiết Quý Hoành cười nói: “Tình cảm hai người thật tốt.”
“Đúng vậy, thế nên anh Thiết không cần có ý nghĩ gì với em. Em hi vọng sau này là bạn chứ không phải kẻ địch.” Kỷ Hi Nguyệt không quên nhắc nhở anh ta một chút.
Thiết Quý Hoành cười ha ha, nói: “Anh hiểu, em cũng không cần nhắc nhở anh.”
Kỷ Hi Nguyệt bẹt miệng, hai người nhanh chóng ra khỏi máy bay trực thăng đi xuống lầu.
Sau khi ăn sáng trong khách sạn, Thiết Quý Hoành đã tra xong địa chỉ trường Luật La Mã, hỏi Kỷ Hi Nguyệt tin tức Kim Duyệt Cầm. Kết quả là hỏi gì cũng không biết, bởi vì lúc đó Kỷ Hi Nguyệt còn quá nhỏ, mới mười một tuổi, cha mẹ cũng chỉ nhắc qua, căn bản cô không biết tình hình cụ thể.
Cô nghĩ đến tìm dì Kim, cũng bởi vì phát hiện nguyên nhân cái chết của mẹ không phải ngoài ý muốn, thế nên nhất định có liên quan đến cái chết Hạ Vịnh Hà – mẹ của Triệu Húc Hàn, bởi vậy cô cảm thấy có lẽ dì Kim biết gì đó.
Cô cũng không dám hỏi Triệu Húc Hàn, bởi vì anh liên tục nói không cần đi tra, sợ cô gặp phải nguy hiểm.
Nhưng cô nào nhịn được. Liên quan đến nguyên nhân cái chết của mẹ mình, cho dù có nguy hiểm thì cô cũng phải thử. Hơn nữa bây giờ cô cũng không còn là Kỷ Hi Nguyệt dễ bắt nạt, cái gì cũng cũng không hiểu nữa.
Sống lại một lần, ông trời cho cô sức mạnh lớn mạnh như vậy, trở thành người tu luyện khí công, còn có Triệu Húc Hàn theo bên người. Nếu cô không làm chút gì thì cũng thật có lỗi với ông trời rồi.
Mẹ nhất định đã tìm được nguyên nhân mẹ Triệu Húc Hàn chết, cho nên mới bị hại. Cho nên không thể nào dì Kim nghiên cứu cùng mẹ lại không biết gì được?
Dì Kim không chết, mẹ chết rồi, có lẽ trong đó còn có chuyện không muốn người khác biết.
Có một lần cô còn nghĩ, có khi nào dì Kim bán đứng mẹ hay không? Bằng không nếu hai người đều biết thì vì sao mẹ chết mà dì Kim vẫn còn sống?
Những thứ này là bí mật trong lòng Kỷ Hi Nguyệt, không nói ra với Triệu Húc Hàn, bởi vì tất cả đều là suy đoán của cô, cô cũng không hy vọng để Triệu Húc Hàn biết mình thật ra cũng rất sốt ruột tìm nguyên nhân cái chết của mẹ. Đây là để anh không cần quá lo lắng.
Suy cho cùng trong lòng Triệu Húc Hàn đã tự trách rất mãnh liệt rồi. Mặc dù cái chết của mẹ là bởi vì anh xin dì Kim mời mẹ đi Ý, nhưng đây cũng là lĩnh vực chuyên nghiệp của mẹ, mẹ nhất định đã rất vui vẻ chấp nhận lời mời đến nghiên cứu vấn đề nan giải lần đó.
Cho nên cô không thể trách Triệu Húc Hàn. Hơn nữa Triệu Húc Hàn bởi vì cái chết của mẹ nên một mực luôn chăm sóc cô, kiếp trước còn chăm sóc cô tám năm, biết cô bị Tần Hạo đẩy xuống lầu, nếu không có Triệu Húc Hàn thì có thể cô đã chết với tên Triệu Vân Sâm kia rồi.
Sống lại một lần, anh lại chăm sóc cô ba năm, bây giờ lại yêu cô, cho nên cô không trách anh, mà là đau lòng cho anh.
Thế nên phải tìm được hung thủ sát hại Hạ Vĩnh Hà mẹ của anh vè mẹ cô Bạch Thu Hà nhanh hơn thì cô và anh mới chính thức an tâm. Lúc trước, cho dù biểu hiện rất tốt, nhưng sâu trong lòng hai người khẳng định vẫn có một cây gai đâm vào.
Sau bữa sáng, Thiết Quý Hoành dẫn theo Kỷ Hi Nguyệt ngồi lên xe taxi, bởi vì đi tới trường Luật cũng không xa lắm, khoảng nửa tiếng, thế nên Thiết Quý Hoành không dự định gọi bạn ra làm hướng dẫn viên du lịch, hơn nữa anh cũng muốn ở riêng với Kỷ Hi Nguyệt nhiều hơn.
Thật ra anh ta cũng không hiểu lòng mình, vì sao phải muốn đi du lịch với Kỷ Hi Nguyệt, lại không thể trực tiếp ngủ với cô, suy cho cùng cô là bạn gái của Triệu Húc Hàn.