Lúc nãy cô nói nhiều như vậy, e là người đàn ông này đang thừa dịp để cho cô một bài học, với đề bài là ‘sĩ diện của người đàn ông’, nên cô đây phải biết tự giác, nếu không sẽ nhận lấy hậu quả.
Xem đi, bây giờ mà cô không dỗ dành anh, chắc chắn sẽ bị chuyện của bố cô làm cho sốt ruột đến chết, thế nên cô chỉ còn cách đầu hàng.
Kỷ Hi Nguyệt tủi thân, nhìn Triệu Húc Hàn, sốt sắng nói: “Anh Hàn, ông ấy là bố em, làm sao em có thể không lo lắng được? Xin anh giúp em nhanh chóng giải quyết được không?”
Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ ấm ức đến rối tung rối mù của cô thì có chút mềm lòng, nhưng nghĩ đến chuyện cô không trả lời tin nhắn thì anh lại khó chịu.
“Anh Hàn, dù sao cũng được nghĩ nửa tháng, em về làm cơm cho anh ăn nhé? Em sẽ đích thân xuống bếp!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nghĩ cách.
“Tối nay về biệt thự bán sơn Ngự Cảnh?” Triệu Húc Hàn liếc cô, “Em không có ý kiến?”
“Không có không có, chỉ là một Úy Mẫn Nhi thôi mà. Miễn là anh Hàn không coi trọng cô ta, em cũng sẽ không để ý cô ta. Em làm cơm cho anh ăn chứ đâu có làm cơm cho cô ta ăn, đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt thầm chửi thề, nhưng cầu xin người ta thì phải chịu lép vế mới được.
“Không khó chịu?” Triệu Húc Hàn vừa dứt, Kỷ Hi Nguyệt chỉ muốn xông lên đánh cho anh một trận. Người đàn ông này được hời lại còn khoe mẽ, đúng là quá mức đê tiện.
“Đâu có, làm gì có. Vui mà. Em là cam tâm tình nguyện làm cơm cho anh Hàn đấy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt cười nịnh nọt, chắc cũng chẳng có ai hèn hạ như cô, mấy lời giả dối này ngay cả cô cũng không nghe lọt tai nữa là.
“Vậy giờ em về học trước một chút đi, tối nay anh sẽ về ăn cơm.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt há hốc. Vậy là xong rồi ư? Còn chuyện của bố thì sao?
Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ miễn cưỡng của cô thì hơi buồn cười.
Đối phó với người phụ nữ này dỗ ngọt là không được, phải trị cô như vậy mới xong!
“Anh Hàn, vậy lúc nào anh điều tra chuyện của bố em?” Kỷ Hi Nguyệt đành phải dịu giọng hỏi.
“Giải quyết xong sẽ nói cho em biết. Bố em sẽ không có chuyện gì đâu, em cứ an tâm về nhà làm cơm đi. Rãnh rỗi thì luyện tập, cuối tháng này anh sẽ kiểm tra thành quả.” Triệu Húc Hàn nói đến câu cuối cùng thì giọng điệu càng nghiêm túc hơn.
Nhưng câu nói này không hề làm Kỷ Hi Nguyệt khó chịu. Bởi vì cô cũng tự cảm thấy chưa hài lòng về thân thủ của mình. Có cơ hội để tập trung luyện tập, cô sẽ vui vẻ chấp nhận.
Chỉ là làm cơm, chuyện này, haiz, hy vọng là anh có thể nuốt được những món cô nấu.
Nhớ đến hai quả trứng rán hình trái tim lần trước, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, hình như Triệu Húc Hàn đang có khuynh hướng chịu ngược.
Sau đó, Kỷ Hi Nguyệt bị Triệu Húc Hàn đuổi về, ngồi lên xe của Long Bân rồi, mặt cô vẫn còn vẻ rầu rĩ chán chường.
Đại mavươngg đúng là đáng ghét! Đáng tiếc cô không phải là đối thủ của anh.
Thế nhưng, sớm muộn gì anh cũng phải đầu hàng thôi. Đại ma vương, tốt nhất là anh đừng yêu em, nếu anh mà yêu em rồi thì chống mắ lên xem em chỉnh đốn anh thế nào!
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn tức tưởi oán thầm.
Về tới khu dân cư Phong Nhã, phát hiện thím Lý không còn ở đó nữa, đồ đạc cần thu dọn bà cũng đã giúp cô cầm qua. Cô hoàn toàn không cần bận tâm.
Xe lại chạy về biệt thự bán sơn Ngự Cảnh. Kỷ Hi Nguyệt nhìn cảnh đẹp xung quanh, cô thực sự cảm thấy rất thư thái và yên bình. Trải qua kỳ nghĩ ở biệt thự này quả thực không tệ.
Nhưng chợt nghĩ đến căn phòng tối tăm và Úy Mẫn Nhi đang ở đó, cô lại cảm thấy không được thoải mái.
“Long Bân, tôi phải sống ở biệt thự Ngự Cảnh nửa tháng, anh cũng ở đó luôn sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Long Bân.