Trần Á Nam sửng sốt: “Nhanh thế cơ à?”
“Tôi thấy cậu vừa mắt là chỉ muốn ký hợp đồng ngay. Cậu yên tâm. Diễn viên của Húc Nguyệt chúng tôi không ăn theo phí ký đồng cố định, mà sẽ được trích phần trăm dựa theo chất lượng của sản phẩm. Đây là điểm khác biệt giữa Húc Nguyệt chúng tôi với các công ty điện ảnh và truyền hình khác. Cậu phải biết là những người mới không hề có đãi ngộ này, nhưng riêng cậu thì khác. Có điều, cậu bắt buộc phải ký hợp đồng mười năm.”
“Mười năm!” Trần Á Nam giật mình, không biết tại sao Kỷ Hi Nguyệt lại coi trọng cậu như vậy.
“Phải. Tôi cảm thấy cậu rất có năng khiếu, nên muốn bỏ ra nhiều tiền để bồi dưỡng. Nhưng số năm ký hợp đồng quá ít, không phải tôi sẽ bị lỗ chết sao? Với lại, sau lưng tôi còn có tập đoàn Kỷ Hải chống lưng, cậu đừng sợ công ty sẽ bị phá sản.” Kỷ Hi Nguyệt cười khúc khích.
“Quan trọng nhất là sếp lớn như tôi đã nhìn thấy được tiềm lực của cậu, nếu cậu đi nơi khác, có thể sẽ không được coi trọng như thế đâu. Huống hồ tôi còn cứu cậu một mạng, mông của cậu tôi cũng đã thấy hết, ngực của tôi cũng đã cho cậu xem, vậy chúng ta nên hợp tác với nhau mới phải chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt có bao nhiêu mánh khóe đều giở ra hết.
Trần Á Nam nhìn dáng vẻ tinh quái của cô, khuôn mặt lại bất chợt đỏ lên. Nhớ đến cảnh ngại ngùng lúc nãy, quả thực rất mất mặt, nhưng không hiểu sao qua miệng cô cậu lại dễ dàng tiếp nhận hơn rất nhiều.
“Được rồi, để tôi gọi điện thoại.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy qua một bên gọi điện thoại cho Cố Cửu. Cố Cửu đang ở công ty, vừa nghe Kỷ Hi Nguyệt nói đã tìm được Trần Á Nam mà cô hay nhắc đến, anh ấy nói sẽ qua ngay.
Kỷ Hi Nguyệt lại gọi cho Triệu Húc Hàn.
Trần Á Nam thấy cô đột nhiên thay đổi vẻ mặt thì có chút kinh ngạc.
Rõ ràng trên mặt Kỷ Hi Nguyệt lúc này đang lộ ra vẻ dịu dàng của một cô gái nhỏ. Xem ra là cô đang gọi điện thoại cho bạn trai.
Trần Á Nam có chút ngẩn ngơ. Cậu không ngờ hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu thật sự có thể ký hợp đồng với công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt sao?
Kỷ Hi Nguyệt nhiệt tình với cậu, cậu không lo lắng, cũng không sợ hãi, nhưng quả thực có chút ‘được yêu chiều mà hơi e ngại’.
Cậu có tài đức gì chứ? Chưa kể đến chuyện cô đã cứu cậu, còn cho cậu một cơ hội tốt như vậy nữa. Cô gái này có phải đã tốt bụng quá rồi không?
Dáng vẻ e lệ cười duyên khi gọi điện thoại của cô trông rất xinh đẹp, khiến Trần Á Nam nhìn đến ngây người.
Không biết người đàn ông nào có phúc phần thế nhỉ. Có cô bạn gái vừa thông minh xinh đẹp, vừa đáng yêu tinh quái, còn lương thiện chính nghĩa nữa.
Kỷ Hi Nguyệt cúp máy, quay sang nhìn Trần Á Nam thì thấy cậu ấy đang ngây ngốc nhìn cô.
“Này, đừng nói là cậu thích tôi rồi đấy nhé? Tôi có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai còn là một hũ giấm siêu chua đấy, haha.” Kỷ Hi Nguyệt cười duyên dáng.
Trần Á Nam lập tức đỏ mặt, vội vàng nói: “Tôi, tôi làm gì có. Chỉ là tôi cảm thấy có phải mình đang nằm mơ không, khi vừa mới bước chân vào đại học, còn chưa học qua diễn xuất mà đã ký được hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình. Cô không nói giỡn với tôi đúng không?”
“Một mỹ nhân đứng sờ sờ trước mặt cậu thế này mà cậu còn nghĩ tôi nói giỡn à? Tôi đâu có rãnh để đứng đây đùa giỡn với cậu. Đi thôi!” Kỷ Hi Nguyệt thấy La Hi đã chạy xe ra.
Trần Á Nam vừa nhìn thấy chiếc Lamborghini thì khóe miệng lại giật giật. Xem ra đây đúng là Kỷ đại tiểu thư rồi.
Trường học cách khá xa nội thành, cho nên chạy nửa tiếng mới đến được nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt, ở đó Cố Cửu đã đặt sẵn phòng.
Trần Á Nam thấy nhà hàng cao cấp như vậy thì có chút lo lắng. Lỡ cậu mời không nổi chắc lúc đó xấu hổ lắm.