Nhưng sau khi dùng cơm, Trần Manh Manh lại bị giáo viên hướng dẫn gọi về sửa luận văn. Kỷ Hi Nguyệt buồn bã, nhưng phải đành để một người về trước.
Song cô nghĩ, dù sao hôm nay cũng đã xin nghĩ phép, không cần đến đài truyền hình, vậy thì qua công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt xem thử. Suy cho cùng cô vẫn chưa đến đó lần nào.
Gọi xe taxi, nói địa chỉ toà cao ốc Hoàn Cầu xong, Kỷ Hi Nguyệt ngồi ở ghế sau nhắn tin cho Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, anh tuyệt đối sẽ không nghĩ ra hôm nay em đã thu hoạch được gì đâu!” Kèm theo một nụ cười tinh quái.
Triệu Húc Hàn đang ngồi trong văn phòng, thấy tin nhắn thì sắc mặt trở nên ôn hòa hơn.
“Tuyển được diễn viên tiềm năng à?” Triệu Húc Hàn hồi âm.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Không phải, tìm được nhà biên kịch kim bài, thật sự rất lợi hại.”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, người mới mà đã biết lợi hại? Làm như cô là nhà tiên tri không bằng?
“Mới nghe Cố Cửu nói em muốn đào Mộ Dung Phong của Hoàn Vũ?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Đó là người đại diện kim bài đấy!” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Cố Cửu bảo, dưới tay anh ta vẫn chưa bồi dưỡng ra diễn viên nào có thực lực mà em đã chắc như vậy?”
“Anh Hàn không tin em à?’ Kỷ Hi Nguyệt gửi biểu cảm mếu khóc.
Triệu Húc Hàn lập tức hồi âm: “Tin mà, chỉ là tò mò thôi. Lại là trực giác sao?”
“Ừm hử, là trực giác. Em nhìn người rất chuẩn, nếu không đâu có nhìn trúng anh Hàn chứ! Anh Hàn là người tốt nhất đối với em đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nịnh nọt.
Triệu Húc Hàn khẽ cong khóe môi, nhưng nghĩ đến Triệu Vân Sâm thì mặt lại lạnh lùng, sau đó hồi âm lại: “Đang ở đâu vậy?”
“Mới từ trường đại học của Manh Manh ra, định tới Húc Nguyệt. Anh Hàn có muốn qua xem cùng không?” Kỷ Hi Nguyệt gửi thêm biểu cảm trêu ghẹo và xúi giục.
“Em đến rồi nói sau.” Triệu Húc Hàn trả lời.
Kỷ Hi Nguyệt chép miệng ừm một tiếng. Vừa cất điện thoại xong, cô đột nhiên nhìn thấy hai chiếc xe thương vụ màu đen kẹp sát hai bên trái phải chiếc xe taxi, làm cho tầm nhìn của cô bị tối sầm.
Kỷ Hi Nguyệt cau mày, nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó bất ổn, hai chiếc xe này đang đi kè kè với chiếc xe taxi của cô.
“Tài xế, lái nhanh lên một chút. Hai chiếc xe bên cạnh có chuyện gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày hỏi.
Tài xế taxi cũng lo lắng: “Tôi cũng không biết nữa. Ban nãy sau khi rẽ vào con đường nhỏ này thì vẫn luôn đi theo hai bên. Cô có cần báo cảnh sát không?”
Kỷ Hi Nguyệt lại nhìn sang hai bên, đang là đường hai làn nhưng lại bị ba chiếc xe chiếm đường. Bởi vì vừa mới ra khỏi trường đại học nên chỗ này tương đối hẻo lánh, không có mấy người và xe.
Tài xế đã tăng tốc, nhưng chiếc xe bên phải đột nhiên vượt lên trước, bất ngờ cắt ngang làm tài xế taxi hoảng sợ phải lập tức thắng gấp.
Kỷ Hi Nguyệt ở ghế sau bỗng nhào về phía trước, chiếc di động trong tay rớt xuống đất, nếu không phải cô nhanh chóng nghiêng người thì e là đầu đã bị đập trúng, nhưng bả vai bị va chạm rất đau.
“Báo cảnh sát!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.
Nhưng hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen và đeo kính đen đã nhanh chóng bước xuống từ chiếc xe thương vụ bên trái, trực tiếp kéo cánh cửa sau của chiếc taxi ra, hiển nhiên là nhắm vào Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt đạp một cước, người đàn ông đó không túm được còn bị đá trúng tay, đau đớn chửi một tiếng ‘Shit!’. Kỷ Hi Nguyệt lập tức mở cánh cửa bên phải để thoát thân, nhưng đã bị người của chiếc xe bên phải chặn lại.
Tài xế taxi sợ hãi hét lên, lấy di động ra toan báo cảnh sát, nhưng cửa xe lập tức bị đập vỡ, người đàn ông áo đen túm lấy vạt áo trước của anh tài xế, sau đó giật chiếc điện thoại và lấy luôn camera hành trình.
Tài xế sợ hãi run rẩy, không dám động đậy.
Hai cánh cửa sau đều bị người áo đen mở ra, Kỷ Hi Nguyệt bị người áo đen phía bên phải túm lấy đầu tóc kéo ra ngoài.
Làm cho cả người cô cũng bị kéo xuống đất, Kỷ Hi Nguyệt dùng hai chân đá lại. Người đàn ông áo đen không ngờ cô vẫn còn kháng cự, bị đá trúng thì ngay lập tức lùi về phía sau.