Hạ Tâm Lan bật cười: “Những điều này còn chưa đủ sao? Không có bằng chứng nào có thể bác bỏ. Hoàng Đào cũng thừa nhận đêm đó có tranh chấp với Hứa Đại Mã Bổng, dây xích khóa cũng đích thực là anh ta mua, còn một điểm quan trọng nữa là dấu vân tay, trên đó chỉ dấu vân tay của anh ta. Những bằng chứng này còn chưa đủ sao?”
“Hạ Tâm Lan, Hoàng Đào có thừa nhận là anh ta phóng hỏa không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta hỏi.
“Làm gì có chuyện đó. Kẻ giết người không bao giờ nhận mình đã giết người. Anh ta cũng đâu phải đần độn, làm sao có thể thừa nhận được. Nhưng cảnh sát là dựa vào bằng chứng mới bắt người.” Hạ Tâm Lan nói.
“Tại sao không nghĩ đến chuyện có người cố ý vu oan giá họa? Không có dấu vân tay của kẻ phóng hỏa, vậy có thể người đó đã mang găng tay. Không thể vội vàng định tội chỉ vì điều này được!” Kỷ Hi Nguyệt hờ hững cười.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô đang nghi ngờ năng lực phá án của cảnh sát sao?” Hạ Tâm Lan có phần không dám tin.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không phải tôi không tin năng lực phá án của cảnh sát, nhưng tôi cảm thấy trong này phần nhiều có uẩn khúc. Khi không có bằng chứng nào khác xuất hiện hoặc điều tra đi vào ngõ cụt, cảnh sát cũng không có nhiều thời gian để nghiên cứu chuyên sâu.”
“Nhưng bây giờ chúng ta không giống như vậy. Chúng ta có thời gian để tìm bằng chứng khác. Mặc dù hy vọng mong manh nhưng cũng phải cho Hoàng Đào một cơ hội, biết đâu có thể cho cảnh sát một góc độ khác để điều tra thì sao?”
Hạ Tâm Lan cau mày: “Nói như kiểu cô đã có đầu mối khác vậy. Nếu cô thực sự có thì tôi nghĩ cảnh sát cũng sẽ không xử oan cho người tốt đâu. Nhưng thực sự mà nói thì tôi cũng cảm thấy Hoàng Đào là kẻ phóng hỏa. Cô không thể vì anh ta là bạn của Cố Cửu mà muốn giúp anh ta như vậy được.”
“Hạ Tâm Lan, tôi là phóng viên, công việc của tôi là đưa những tin tức sát với tình hình thực tế nhất trong xã hội. Mặc dù lần này không phải là tin tức của tôi, nhưng tôi cũng muốn biết sự thật. Mọi khả năng đang chứng minh Hoàng Đào là kẻ phóng hỏa, nhưng trực giác của tôi mách bảo không phải anh ta. Vì vậy tôi sẽ cố gắng tìm kiếm bằng chứng khác, nhiều khi anh ta không phải là kẻ phóng hỏa thì sao?”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Hạ Tâm Lan nghiêm túc nói.
“Được rồi được rồi, tôi nói không lại cô. Cứ điều tra đi vậy, để cô hoàn toàn mất hết hy vọng. Dù sao gần đây tôi cũng khá rãnh.” Hạ Tâm Lan mặc dù khinh thường Kỷ Hi Nguyệt, nhưng để cô ta thắng được Kỷ Hi Nguyệt thì không còn cách nào khác.
“Ừm, bây giờ chúng ta cứ đến cục an ninh công cộng tìm hiểu. Tôi có thể gặp Hoàng Đào không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Hạ Tâm Lan.
Hạ Tâm Lan khẽ cau mày: “Chắc là không thành vấn đề. Trước khi có quyết định chính thức thì Hoàng Đào vẫn được giam giữ trong cục này.”
“Vậy thì tốt.” Khóe miệng của Kỷ Hi Nguyệt câu lên một nụ cười, trong đầu cô đã sắp xếp mọi kế hoạch.
Một tiếng đồng hồ sau chiếc xe jeep quân dụng của Hạ Tâm Lan tiến vào cục an ninh công cộng của quận Trùng Môn.
“Chú Sở, cháu tới bãi đậu xe rồi.” Sau khi Hạ Tâm Lan và Kỷ Hi Nguyệt xuống xe, Hạ Tâm Lan gọi điện thoại cho chú của Sở Hồng là bạn của Cố Cửu tối hôm qua, ông ấy cũng người phụ trách quản lý khu vực này.
Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên hơi thô kệch mặc đồng phục cảnh sát bước ra, nhìn thấy Hạ Tâm Lan thì lập tức cười nói: “Tâm Lan, cháu tích cực thật đấy. Vị này là bạn gái của Cố Cửu sao?”
“Chú Sở, cô ấy tên là Kỷ Hi Nguyệt. Vị này chú của Sở Hồng bạn của Cố Cửu, cứ gọi chú Sở là được rồi.”
“Chú Sở, làm phiền chú rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười ngọt ngào.
“Được được được. Chú đã nghe chuyện cháu và Tâm Lan đánh cược. Vì chuyện của Cố Cửu và Tâm Lan mà hai vị lãnh đạo cũng rất bận lòng, do vậy lần này chú Sở sẽ toàn lực hỗ trợ các cháu. Nhưng cá cược thì cá cược, pháp luật vẫn là pháp luật, tất cả phải dựa trên bằng chứng. Cuối cùng, nếu các cháu đã sẵn sàng cá cược thì phải chấp nhận thất bại, ai thua cũng không được chơi xấu.” Chú Sở cười nói với hai cô gái.