“Không biết, lúc nãy La Hi có đứng ở cửa nghe lén, bảo là bên trong khá đông, hơn nữa bọn buôn lậu m.a tú.y này chắc chắn còn có súng, hay là chúng ta đợi thêm chút nữa?”
“Khụ khụ!” Đột nhiên La Hi ở bên trên ho khan hai tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt và Trương Cường ngẩng đầu lên, thấy La Hi lo lắng ra hiệu, ý là có người đang đi ra.
Kỷ Hi Nguyệt và Trương Cường lập tức tránh sang một bên, La Hi lớn tiếng nói: “Bị phát hiện rồi!” Thì ra bên trong không chỉ một người bước ra.
Trương Cường và Trần Khanh lập tức rút súng, căng mắt nhìn cánh cửa của căn phòng đó.
Còn Kỷ Hi Nguyệt đã được Trương Cường kéo lui sau lưng.
Kỷ Hi Nguyệt cũng rất căng thẳng, lật đật lấy di động ra gửi tin nhắn cho Ngô Phương Châu.
Ngô Phương Châu đang ở phía sau, hai vị đồng nghiệp của anh ấy kéo hai tên côn đồ đã hôn mê lúc nãy vào xe còng lại xong cũng chạy vào, rút súng ra chuẩn bị.
Bên trên vang lên tiếng hỗn loạn, Kỷ Hi Nguyệt giật mình, nhớ đến La Hi, cô định chạy lên phía trên xem thử.
Nhưng Trương Cương kêu cô cứ đứng im, để anh ấy xông lên trước.
“Đừng động đậy, còn động nữa tôi sẽ bắn đấy!” Trương Cường đứng ở ngã rẽ cầu thang tầng hai, giơ súng thét lên.
“Mẹ kiếp, mày bắn đi, ông đây sẽ cho con đàn bà này nổ tung trước!” Giọng nói hung hãn của tên buôn lậu m.a tú.y vang lên.
“A! Cứu mạng, cứu mạng!” Người phụ nữ thét lên âm thanh chói tai.
Kỷ Hi Nguyệt không nhịn được nữa, lập tức chạy lên lầu thì nhìn thấy một tên đàn ông man rợ đang giữ chặt người phụ nữ uy hiếp Trương Cường trước cửa phòng 303.
“Pằng!” Tiếng súng đột nhiên vang lên, làm cho mọi người đều giật mình.
Nhưng không phải hai người đang đứng ở cửa phòng nổ súng, mà là bên trong.
“Bọn chúng đang tiêu hủy m.a tú.y!” Giọng nói của Ngô Phương Châu vang lên, tiếng súng vừa nãy là anh ấy đã bắn vào tên buôn m.a tú.y đang cố đổ m.a tú.y vào bồn vệ sinh.
Còn anh ấy thì đang treo người trên kệ máy lạnh bên ngoài tầng ba.
Ngô Phương Châu tính ra cũng rất liều mạng, từ tầng một leo lên tới đây, nhưng không ngờ lại chứng kiến một màn này. Vì để giữ lại bằng chứng, anh ấy đã không quản đến tính mạng mà thét lên.
Kỷ Hi Nguyệt thấy người phụ nữ kia có chút quen mắt, sau đó cô chợt bừng tỉnh, vô duyên vô cớ cô ta xuất hiện ở đây, chứng tỏ là cùng một bọn với bọn chúng.
Bây giờ cô đã nhớ ra rồi, người phụ nữ này chính là một trong hai nữ cầm đầu duy nhất xuất hiện trong những bức ảnh của bọn buôn lậu m.a tú.y kiếp trước. Không ngờ lại may mắn gặp được con cá lớn như vậy!
“Đội trưởng Trương, người phụ nữ đó cũng là người của bọn chúng!” Kỷ Hi Nguyệt liền la lên.
Sắc mặt của bọn buôn lậu m.a tú.y đồng loạt thay đổi, người phụ nữ kia cũng biến sắc, cô ta lập tức lùi lại bên trong, người đàn ông đang giữ cô ta cũng nhanh chóng rút lui vào trong.
Đồng thời khẩu trúng trên tay hắn ta cũng bắn ra ba phát pằng pằng pằng liên tiếp.
Trương Cường và Kỷ Hi Nguyệt lập tức cúi lưng nấp vào cầu thang, Trương Cương cũng bắn trả lại một phát súng, tình thế vô cùng nguy hiểm.
“Không được, nếu không vào trong, anh Tiểu Ngô sẽ gặp nguy hiểm!” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nói.
“Trần Khanh, cậu ra phía sau cứu người đi. Vương Nguyệt, cô nhớ nấp cho kỹ!” Trương Cường lập tức xông ra, chạy tới đá thẳng vào cánh cửa đang bị đóng kín. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gọi điện thoại kêu cứu viện, nếu không sẽ thật sự xảy ra chuyện.
Không biết tại sao nhóm buôn lậu m.a tú.y này lại biết bọn chúng đang bị theo dõi nhỉ?
Lẽ nào là bố của Nha Nha?
Sau khi Trương Cương đá vào cánh cửa, bên trong lập tức nổ súng bắn ra bên ngoài.
Trương Cường lập tức lăn vài vòng trên cầu thang, chỉ cần bên trong có người bước ra là anh ấy liền nổ súng.
Cánh cửa đột nhiên lại mở ra, kế tiếp là tiếng súng vang lên loạn xạ, bốn người bên phía Trương Cường chỉ còn cách nằm rạp xuống đất. Trong tiếng súng ầm ĩ, hai tên buôn m.a tú.y còn lại đã đưa người phụ nữ kia bỏ chạy lên lầu.
Trong phòng lại vang lên một tiếng súng, còn có cả tiếng la hét thất thanh.