Hai người đều đeo mắt kính và mặt nạ bảo hộ thông khí, cũng mang theo máy trợ thính truyền thông tin qua lại. Không thể không nói, Thiết Quý Hoành thật sự chuẩn bị rất đầy đủ, trên người Kỷ Hi Nguyệt còn mang theo dao găm quân dụng bén nhọn.
Hạ xuống từ trên không cảm giác lợi hại, nhìn xuống sâu không thấy đáy, khiến người run lẩy bẩy, nhưng Kỷ Hi Nguyệt cũng không cảm thấy có gì đáng sợ, quả nhiên khi biết khí công thì cô thật sự có hơi vô cụ vô úy.
Cô có dao nhọn, cho dù dây thừng bị đứt thì cô cũng có thể dùng dao nhọn để trèo lên, vì cô sớm cảm thấy cơ thể của mình có thể nhẹ nhàng như bay lên.
Thiết Quý Hoành rất cẩn thận, Kỷ Hi Nguyệt đi theo bên cạnh anh ta, anh ta đáp xuống, cô cũng đáp xuống theo. Cho dù trong lòng không sợ hãi nhưng cô cũng không muốn tùy tiện mạo hiểm, không muốn để Thiết Quý Hoành lo lắng cho cô.
Đỉnh núi cách sườn núi chừng năm mươi mét, dây thừng chuẩn bị khá dài cho nên hai người không lo. Sau khi Thiết Quý Hoành từ từ thích ứng thì tốc độ đáp xuống nhanh hơn, một chân đặt trên vách đá, dây thừng vút ra, cơ thể lập tức đáp xuống, hai tay đeo bao tay màu đen rất dày, không sợ bị dây thừng ma sát rách da.
Kỷ Hi Nguyệt cũng bắt đầu xuống như vậy, một đá bắn ra, rất thích. Hai người cuối cùng đã tới khu đường ống thông gió.
Nhưng vừa nhìn xuống thì cả hai đều trợn tròn mắt. Dày đặc chằng chịt, ít nhất có hai mươi mấy đường ống, một nửa vách núi tưởng chừng như đều bị khoét rỗng, quá trình này đủ lớn.
“Má ơi, cái kia là?” Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn hai mắt, sau đó nghĩ đến bản thân hôm qua ngồi ở miệng vách núi, có thể nhìn thấy miệng đường ống nhà an toàn của Úy Mẫn Nhi. Bây giờ mặc dù đã thay đổi phương hướng nhưng cũng không phải không thể tìm thấy.
“Bên kia, hẳn là một trong mấy cái đó.” Thiết Quý Hoành cũng dựa vào cảm giác và kinh nghiệm tìm đường ống ngày hôm qua. Anh ta hầm nghĩ cũng may hôm qua bọn họ đã đến xem xét qua một chút, nếu không đoán chừng cả ngày hôm nay cũng không tìm được đường ống nhà an toàn của Úy Mẫn Nhi.
“Cái đó! Nhất định là cái đó! Em nhớ ra rồi.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ vào một đường ống thông gió trong đó, nói.
Sau khi Thiết Quý Hoành xem cẩn thận thì gật đầu, nói: “Đúng, không sai, chính là cái đó. Đi qua phải cẩn thận chút. Vừa tiếp xúc những đường ống này thì sức gió rất lớn, cẩn thận bị cuốn vào hoặc thổi ra.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Bây giờ chúng ta phải gỡ hết dây thừng hả? Nếu không dây thừng cũng sẽ bay loạn xạ.”
Thiết Quý Hoành cau mày, tháo bỏ dây thừng thì họ thật sự rất nguy hiểm. Cộng thêm nhiều đường ống thông gió như này, bất kỳ cái nào chuyển động thì cũng rất nguy hiểm.
“Vầy đi, em sẽ đi qua một mình. Anh Thiết, anh trợ giúp cho em, thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nghĩ đến.
“Cái gì? Sao có thể được, quá nguy hiểm rồi.” Thiết Quý Hoành lập tức lắc đầu.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Anh Thiết, thực lực em mạnh hơn anh mà? Chẳng lẽ một mình Úy Mẫn Nhi em cũng không đối phó được? Hơn nữa cơ thể em nhẹ, nhỏ, tốc độ nhanh, muốn đi qua đường ống thì vẫn có thể. Anh ở bên ngoài trợ giúp em, như vậy anh cũng không cần tháo dây thừng, em gặp nguy hiểm anh cũng có thể cứu. Nếu hai người chúng ta đều tháo dây thừng, vậy một người rơi xuống, người kia cũng không cứu được, anh nói xem em nói đúng không?”
Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười nhìn cô gái bé nhỏ này, đôi mắt to sáng ngời kia, đây là dứt khoát thẳng thừng nói thực lực anh ta quá kém, chỉ có thể làm dự bị? Có điều cô nói không phải không có lý, cho nên sau khi anh ta cân nhắc thì vẫn đồng ý.