Trương Hành thấy sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt càng lúc càng khó coi, vội nói: “Kỷ tiểu thư, nếu cô không nhớ được thì đừng cố nhớ nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ lắc đầu: “Không, không phải đâu. Tôi, tôi biết bản thân đã tha thứ cho anh Hàn, là tôi không tốt, nhưng tôi không biết tại sao rõ ràng mình đã không còn sợ sự đụng chạm của anh Hàn nữa mà phản ứng bản năng của thân thể vẫn bài xích anh ấy?”
Trương Hành lập tức gật đầu: “Kỷ tiểu thư, tình huống này của cô là kiểu phản ứng theo bản năng của các cơ quan trong cơ thể, đó là một loại chấn thương tâm lý nhằm trốn chạy.”
“Vậy có thể chữa khỏi không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Chuyện này, chắc chắn có thể chữa khỏi, nhưng tình huống này hoàn toàn phải dựa vào bản thân của cô để tự chữa trị cho chính mình, bác sĩ như tôi chỉ e là có giúp cũng không được. Với lại, cô còn là bệnh nhân đặc biệt nhất mà tôi đã từng gặp. Cô vô cùng hiểu rõ bản thân mình, điểm này rất tốt.” Trương Hành cười khổ.
“Tự điều trị? Làm sao chữa khỏi?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày.
“Cố gắng thử nhiều cách đi, biết đâu một ngày nào đó sẽ ổn thôi. Chuyện này cũng khó nói lắm, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên anh Triệu và Cố thiếu cứ yên tâm đi.” Trương Hành nói.
Triệu Húc Hàn và Cố Cửu đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Cố Cửu quay sang nói với Triệu Húc Hàn: “Hàn thiếu, sau này cậu nhớ để ý đấy, đừng làm Tiểu Nguyệt sợ hãi nữa. Đàn ông lớn tướng thế rồi mà còn làm ra mấy chuyện không bằng cầm thú.”
Cố Cửu đầy một bụng tức, một người phụ nữ sắc nước hương trời như vậy mà nỡ lòng nào người đàn ông này thô bạo được?
“Không phải thế đâu. Chuyện này không liên quan đến anh Hàn, là tại tôi không tốt, đã chọc anh ấy tức giận đến như vậy. Đổi lại là tôi chắc tôi cũng hận không bóp chết tôi cho xong!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng bào chữa cho Triệu Húc Hàn.
Vẻ mặt của Triệu Húc Hàn lúc này rất khó diễn tả, chỉ là ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt mang đầy sự áy náy và tự trách, còn có sự chiều chuộng vô bờ. Người phụ nữ này khiến anh quá đau lòng.
“Kỷ tiểu thư, cô thật sự rất đặc biệt. Hầu hết những người phụ nữ trải qua chuyện này đều căm hận người đàn ông đó đến chết, nhưng không ngờ cô lại rộng lượng như vậy.” Trương Hành nói.
“Không phải rộng lượng đâu. Tôi, chỉ là tôi cảm thấy trước đây mình quá ngang ngược và bất chấp đúng sai, hơn nữa nếu không có đêm đó, có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết quay đầu lại, mãi miết làm người phụ nữ ngu xuẩn chạy theo Triệu Vân Sâm.”
Kỷ Hi Nguyệt rất cảm thán. Dĩ nhiên là kiếp trước cô vẫn cứ thế bám theo Triệu Vân Sâm, hậu quả cũng rất thê thảm, còn làm hại đến những người quan tâm đến cô.
Kiếp này được trọng sinh, cô rất cảm tạ ông trời đã cho cô cơ hội này, để cô có thể báo đáp những người mà kiếp trước từng đối xử tốt với cô. Thế nên làm sao cô lại đi trách cứ, oán hận Triệu Húc Hàn được?
Mặc dù trong chuyện này người đàn ông không xứng được tha thứ, nhưng tình huống của Kỷ Hi Nguyệt quá mức đặc biệt, vì Triệu Húc Hàn lúc đó quá tức giận nên mới bị đánh mất lý trí.
Cho nên cô tin ông trời cho cô cơ hội này không phải để cô tìm Triệu Húc Hàn báo thù, mà là muốn cô đối xử với Triệu Húc Hàn tốt hơn.
Kỷ Hi Nguyệt quay sang nhìn Triệu Húc Hàn, đột nhiên nhếch miệng cười nói: “Cảm ơn anh, anh Hàn. Em biết anh luôn đối xử với em rất tốt. Trước đây em không biết quý trọng, nhưng bây giờ em đã trưởng thành rồi, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh. Thế nên chuyện đêm đó em không trách anh đâu, anh đừng áy náy nữa nhé.”
Trong lòng Triệu Húc Hàn rất cảm động, từ tận đáy lòng có chút chua xót, không biết nên biểu đạt sự cảm kích của mình thế nào, anh chỉ có thể vươn tay xoa xoa đầu cô.