“Mẹ nó, bưu kiện chứa bom Úy Mẫn Nhi gửi qua là cố ý, đây là muốn dẫn chúng ta ra khỏi biệt thự, phục kích chúng ta trên đường!” Thiết Quý Hoành tức giận đến mắng chửi.
“Người phụ nữ ác độc này hoàn toàn không màng chết sống của người khác!” Thiết Quý Hoành nghĩ đến Tiểu Diêu, thật sự trong lòng rất khó chịu.
Thật ra mấy người Triệu Húc Hàn cũng đã sớm nghĩ đến điều này.
Nhưng giờ nghĩ đến cũng vô dụng, đã hai mặt thụ địch. Chẳng qua cũng may, Tiêu Ân rốt cuộc đánh nát lan can cao tốc, toàn bộ xe tựa như bay ra, nặng nề đáp xuống trên cỏ.
Tiêu Ân cũng không dám dừng lại. Cho dù nhấp nhô, gồ ghề lồi lõm thì anh ấy cũng chỉ có thể lái xe đi tiếp, bọn họ quá cần có nơi yểm hộ, chỉ cần ra khỏi xe này thì bọn họ sẽ có hy vọng tồn tại.
Tiêu Ân lái xe leo đi, năm chiếc xe phía sau cũng rất nhanh vọt lại. Hơn nữa bởi vì sàn xe bọn họ cao, cho nên đuổi theo không uổng lực, sát thủ trên năm chiếc xe khiêng súng máy chạy đuổi theo bọn họ.
Trêu chọc tựa như mèo vờn chuột, thực lực hỏa lực chênh lệch cũng quá xa.
Tiêu Ân mồ hôi đầy đầu, sắc mặt hoảng sợ chạy về hướng rừng cây nơi xa. Năm chiếc xe Jeep màu đen đã đuổi kịp, hai chiếc hai bên, phía sau cũng có một chiếc, tiếp tục bắn phá chiếc xe của bọn họ.
Triệu Húc Hàn ném súng lục cho Thiết Quý Hoành, ôm Kỷ Hi Nguyệt đè dưới chỗ ngồi, Thiết Quý Hoành cũng chỉ có thể cúi xuống.
Long Bân cũng có thể khom người ngồi xổm xuống, nhưng Tiêu Ân thì tương đối khó khăn. Cũng may anh ấy là người điều khiển, nhìn thấy viên đạn bắn tới mình thì anh ấy sẽ lái xe lệch khỏi quỹ đạo một chút, kính chống đạn cũng chưa vỡ vụn.
Nếu bị bắn nát thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.
“Anh Hàn, như vậy cũng không phải biện pháp!” Kỷ Hi Nguyệt bị Triệu Húc Hàn đè ở phía dưới, vội vàng rầu rĩ nói.
“Tạm thời không có biện pháp, đi vào rừng cây sau đó lập tức mở cửa đi ra ngoài. Ở ngoài trốn đạn và phản kích cũng sẽ tốt hơn, ở trên xe là sẽ bị nhốt chết!” Triệu Húc Hàn nói, ngay sau đó anh đã thấy rừng cây phía trước không ít.
“Mẹ nó, cũng may hôm nay lái xe này, nếu là chiếc xe thể thao kia của tôi thì hôm nay nhất định phải chết!” Thiết Quý Hoành cũng còn sợ hãi trong lòng. Xe thể thao không phải xe chống đạn, phỏng chừng sớm đã bị bắn phá bình xăng nổ tung.
Xe đột nhiên hơi xóc nảy, Kỷ Hi Nguyệt kinh hô một tiếng, ngay sau đó kính lại phát ra tiếng nứt.
“Mau vào rừng cây, mọi người chuẩn bị!” Tiêu Ân kêu to lên, phía sau lại có một tấm kính cửa sổ vỡ tan. Vì không để cho ba người cậu chủ bị súng máy bắn trúng, anh ấy chỉ có thể liều mạng nhấn ga mới làm viên đạn lệch khỏi quỹ đạo, bắn không trúng.
Triệu Húc Hàn lập tức bò dậy, kéo Kỷ Hi Nguyệt, Thiết Quý Hoành cũng chuẩn bị tốt.
Rất nhanh, bọn họ thấy được cây cối ngoài cửa sổ. Triệu Húc Hàn nói: “Long Bân, bảo vệ tốt Tiêu Ân! Tiêu Ân, anh tiếp tục lái về phía trước!”
“Vâng, cậu chủ!” Tuy Long Bân trả lời một tiếng, nhưng biết lần này chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Mười sát thủ luyện khí công, một mình anh cũng khó bảo vệ bản thân, nếu còn phải bảo vệ Tiêu Ân thì gần như không có khả năng.
Cơ hội duy nhất có thể sống sót chính là này mười người này không đối phó hai người bọn họ, mà là đi giết ba người cậu chủ. Chỉ có như vậy mới có khả năng sẽ tránh được một kiếp.
“Đi!” Sau khi Triệu Húc Hàn la lên một tiếng thì lập tức đẩy ra cánh cửa dính đầy đạn, người cũng nhảy ra ngoài.
Thiết Quý Hoành bên này cũng cùng đẩy cửa, bọn họ chia làm hai bên. Kỷ Hi Nguyệt cũng nhảy ra ngoài sau Triệu Húc Hàn. Chẳng qua Thiết Quý Hoành không muốn cùng bọn họ tách ra, một mình anh ta thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên anh ta nhảy ra ngoài đã lập tức lăn vài vòng, sau đó lộn lại đuổi theo Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.