Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, chém người là chuyện rất nguy hiểm, một người làm tin tức bình thường khi biết chuyện ắt hẳn sẽ đưa tin, nhưng cô biết Liễu Đông đang sợ hãi.
“Tôi sẽ không đưa tin, nhưng người khác có biết không thì rất khó nói. Chúng ta cứ đến xem trước đã. Ở bệnh viện nào?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Liễu Đông đáp: “Ở một bệnh viện tư nhân, tên là Cảng Cửu.”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình. Mẹ kiếp, khéo thật đấy, Cảng Cửu không phải là bệnh viện của Cố Cửu sao?
“Vì sao lại chọn bệnh viện tư nhân?” Kỷ Hi Nguyệt có chút thắc mắc.
Thông thường bệnh viện tư nhân không có bảo hiểm y tế, hoặc phạm vi bảo hiểm y tế rất hạn chế, lý ra Đường Tuyết Mai nên chọn bệnh viên của bảo hiểm y tế mới đúng chứ.
Liễu Đông lắc đầu, bồn chồn nói: “Bây giờ tôi cũng mù tịt, đi đã rồi nói sau.”
Long Bân nói: “Tôi sẽ lái xe nhanh, lên xe đi!”
Liễu Đông cũng không khách sáo nữa. Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng leo lên chiếc xe thể thao màu đỏ của Long Bân, xe chạy như bay đến bệnh viện.
Tốc độ lái xe của Long Bân có thể hình dung là rất dọa người, còn ghê gớm hơn cả anh Béo. Chặng đường vốn dĩ phải chạy hai mươi phút, vào tay anh ta chỉ tầm mười phút là tới nơi.
“Cảm ơn.” Liễu Đông đương nhiên rất cảm kích, sau đó cùng với Kỷ Hi Nguyệt xuống xe trước, rồi lao vào bệnh viện.
Kỷ Hi Nguyệt không hiểu vì sao mình lại sốt ruột, chắc là do cô cũng rất muốn biết Đường Tuyết Mai tại sao lại bị chém.
Long Bân vứt xe sang một bên, cũng phi như bay chạy vào bệnh viện. Bảo vệ ở bên ngoài muốn kêu anh ta lại, kết quả là Long Bân vứt cho anh ấy một câu: “Bạn của ông chủ Cố Cửu.”
Anh bảo vệ thấy chiếc xe màu mè này không khác mấy so với chiếc xe đua màu xanh của ông sếp, xem ra họ thật sự là bạn bè nên anh ấy cũng không truy xét nữa.
Liễu Đông chạy đến quầy phục vụ. Vì là bệnh viện tư nhân cao cấp nên cũng rất thưa người và có chút vắng vẻ, nhưng môi trường, trang thiết bị y tế các thứ đều là hạng nhất.
“Y tá, làm ơn cho tôi hỏi, người phụ nữ bị chém được đưa vào lúc nãy đang ở đâu?” Liễu Đông hỏi thăm, “Tôi là người nhà của dì ấy.”
“Oh, đang băng bó ở phòng cấp cứu.” Y tá đáp, “Đi lối này rẽ phải là tới. Không cần quá lo lắng, vết thương không nghiêm trọng lắm.”
Y tá khẽ cười với Liễu Đông.
Liễu Đông nói cảm ơn một tiếng rồi bỏ chạy, Kỷ Hi Nguyệt dĩ nhiên cũng đi theo, còn Long Bân thì nán lại một chút để hỏi y tá tình hình cụ thể, ví dụ như tại sao Đường Tuyết Mai lại tới đây.
Lúc ở trên xe, biết Đường Tuyết Mai là cô của Liễu Đông anh ta cũng rất sửng sốt. Sao cứ cảm giác các mối quan hệ xung quanh phức tạp thế nhỉ, như vậy mà đại tiểu thư cũng có thể nắm rõ được sao?
Liễu Đông và Kỷ Hi Nguyệt chạy tới phòng cấp cứu thì thấy Đường Tuyết Mai đang dựa vào đầu giường bệnh, có một bác sĩ đang băng bó cánh tay cho cô ta, máu vẫn đang chảy rất nhiều.
Sắc mặt của Đường Tuyết Mai cũng trắng bệch, nhưng bên cạnh cô ta không có ai đi cùng khiến Kỷ Hi Nguyệt rất ngạc nhiên.
“Dì Tuyết, dì không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Dì làm con sợ chết khiếp luôn đấy!” Liễu Đông vừa bước vào là đã vội vã nói.
Đường Tuyết Mai thấy cậu và Kỷ Hi Nguyệt thì lập tức đáp: “Dì không sao, con đừng lo lắng. Vương Nguyệt, cô cũng đến à?”
“Dì Tuyết, dì không báo cảnh sát sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Đường Tuyết Mai đáp: “Không, là người qua đường đưa tôi đến. Thực ra cũng không có gì nghiêm trọng, Nếu báo cảnh sát thì sẽ rất rườm rà, tôi lại không có thời gian.”
“Dì Tuyết, dì nói bừa gì vậy? Dì bị chém rồi mà còn không báo cảnh sát, lỡ như lại có lần sau thì sao? Không được, nhất định phải báo cảnh sát, như vậy quá nguy hiểm. Phải tóm được bọn bất lương đó mới được!” Liễu Đông lấy di động ra định báo cảnh sát.
“Liễu Đông, đừng báo cảnh sát, đó là người quen của dì.” Đường Tuyết Mai vội vàng nói.