A Năm và anh Toàn lập tức gật đầu. A Năm nói: “Đại tiểu thư, bây giờ chúng tôi đều sống ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt ông chủ.”
Lúc ăn cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt hỏi Kỷ Thượng Hải: “Bố, bố hỗ trợ cảnh sát điều tra vụ án xong cả chưa?”
Sắc mặt Kỷ Thượng Hải liền có chút mệt mỏi: “Quá sức phức tạp. Chú Hai của con vẫn đang hỗ trợ điều tra, chắc phải thêm mấy ngày nữa. Phải rồi, con có đến gặp Đường Tuyết Mai à?”
Lúc Kỷ Thượng Hải nói câu này, ánh mắt liếc nhìn thím Lý. Kỷ Hi Nguyệt đã đề nghị thím Lý dùng bữa chung, cho nên lúc này ba người đang ngồi cùng một bàn.
Ông không muốn để người khác biết chuyện của ông và Đường Tuyết Mai, thế nên hơi có chút e dè.
“Vâng, có đến gặp rồi. Bố, bố không thể ngờ được con người đó có bao nhiêu xấu xa đâu.” Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu kể chuyện Đường Tuyết Mai vì thích Tần Hạo mà đã lên kế hoạch sát hại bạn gái cũ của anh ta, sau đó còn bị Tần Hạo lợi dụng để làm vô số chuyện thương thiên hại lý.
“Đáng sợ thật nhỉ.” Thím Lý nghe xong cũng kinh hoàng.
Kỷ Thượng Hải cũng gật đầu, nghĩ đến khoảng thời gian bên cạnh Đường Tuyết Mai, biểu hiện của cô ta hầu như rất hoàn mỹ, vì thế mà ngay cả một người từng trải như ông cũng không thể nhìn ra sự cáo già của cô ta. Người đàn bà này đúng là quá thâm độc.
Cũng may có sự ngăn cản của Tiểu Nguyệt, ông mới sớm nhìn rõ được bộ mặt thật của Đường Tuyết Mai, cũng may ông đã không phạm phải một sai lầm lớn.
Ăn cơm tối xong, mọi người quây quần trong phòng khách trò chuyện, di động của thím Lý có tin nhắn đến.
Thím Lý đọc xong thì nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu thư, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về nhé?”
Kỷ Hi Nguyệt thấy bà nháy mắt với mình, liền nói tạm biệt bố rồi hai người rời khỏi biệt thự Thiên Tinh.
“Tiểu thư, di động của cô đâu rồi?” Thím Lý hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt lấy di động từ trong túi xách ra, mở lên mới phát hiện là đã hết pin.
“Thím Lý, anh Hàn nhắn tin cho thím à?” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
“Đúng vậy, cậu chủ hỏi chúng ta khi nào về. Tôi thấy đã qua tám giờ rồi nên mới kêu cô về đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Anh Hàn về rồi sao?”
“Chắc vậy.” Thím Lý đáp, “Bây giờ về nhà vẫn có thể tập luyện được một lúc.”
“Được.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật gù, cô cảm thấy trước khi ngủ tập luyện một lúc sẽ ngủ ngon hơn.
Về tới biệt thự bán sơn Ngữ Cảnh, xe vừa mới tiến vào cổng thì xe của Lão Khôi cũng theo sau.
Lão Khôi xuống xe, khiêng theo một chiếc rương.
“Lão Khôi, cậu cầm cái gì vậy?” Thím Lý tò mò.
Lão Khôi chào hỏi Kỷ Hi Nguyệt, sau đó đáp: “Cậu chủ bảo tôi đi mua sách.”
Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe đã kinh ngạc: “Sách? Anh Hàn còn muốn đọc sách gì nữa vậy? Tối nay anh ấy không đến nhà cổ sao?”
“Cậu chủ tới đó rồi, giờ đang trên đường về. Mấy cuốn sách này lợi hại lắm, nhưng tôi không thể nói.” Lão Khôi bật cười.
Đầu óc Kỷ Hi Nguyệt lập tức xoay chuyển, sau đó nói: “Tôi biết sách gì rồi.”
Lão Khôi ngạc nhiên: “Đại tiểu thư, cô cũng đoán được ư?”
Thím Lý liền nói: “Sách gì thế? Lão Khôi, cậu thần thần bí bí như vậy làm gì? Chỉ cần là sách để cậu chủ đọc, tôi đi thu dọn phòng ngủ với phòng sách là biết được ngay, cậu giữ bí mật gì chứ?”
Lão Khôi cười khà khà: “Thực ra cũng chẳng có gì, nhưng tôi sợ cậu chủ sẽ khó xử. Đại tiểu thư, mấy cuốn sách này cậu chủ mua vì cô đấy.”
“Mua vì tôi? Chẳng lẽ mua cho tôi đọc?” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, lẽ nào cô đoán sai rồi?