Mục lục
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor + beta: Vi

Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt ngập tràn kí ức của kiếp trước việc Trần Manh Manh bị Chu Dân bán cho chú của hắn, cô không biết người đó là ai, chắc sẽ không phải là chú Tiền chứ?

Nếu thật sự chú Tiền, việc đó hoàn toàn trái với suy nghĩ của cô.

Kỷ Hi Nguyệt không thể khuyên Trần Manh Manh đừng đi, bởi vì cô chẳng tìm ra được lý do nào cả, nhưng trực giác của cô cho biết buổi tối đó có thể Trần Manh Manh sẽ xảy ra chuyện.

"Hay là một ngày nào đó rảnh rỗi, mình với cậu đi mua sắm thêm quần áo mới." Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một chút.

"Được đó được đó, Tiểu Nguyệt, cậu tốt quá, mình muốn mua thật nhiều đồ đẹp!" Trần Manh Manh cao hứng thơm vào má Kỷ Hi Nguyệt.

Hai cô gái nhỏ đùa giỡn với nhau trong phòng trà, vẫn lưu luyến không muốn rời.

Chín giờ năm mươi, Kỷ Hi Nguyệt về nhà, nhìn trên điện thoại có một chuỗi tin nhắn do Cố Du Du gửi tới, cô ta giờ đang ở nóc trên tầng chỗ vườn hoa khu D, nhưng không biết Ngụy Tiêu Tiêu ở tầng nào.

Kỷ Hi Nguyệt biết được Ngụy Tiêu Tiêu ở tầng 23 là do Trần Manh Manh nói, bất quá Cố Du Du hẳn sẽ tự biết cách đi/

Nhưng cô tin rằng Cố Du Du thu thập thông tin sẽ biết chỗ nào cần dùng, nếu không thu được gì thì cô ta sẽ không cam lòng.

Chỉ là tối nay cô sẽ bị người phụ nữ này hành hạ mất rồi.

Vì cô ta biết cô ở khu Phong Nhã, lần trước cô nói cô có người thân ở đây, biết đâu người đàn bà này có thể không để cho cô được nghỉ ngơi.

"Sao thế?" Triệu Húc Hàn từ trên tầng đi xuống, thấy Kỷ Hi Nguyệt còn ngồi trên ghế, khuôn mặt nhỏ ủ rũ như cái bánh bao thiu nhìn điện thoại, mi tâm anh nhíu lại.

"Hàn ca, không sao, chỉ là hôm nay Manh Manh gặp chuyện không vui thôi." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng thuật lại cuộc nói chuyện với Trần Manh Manh.

"Hàn ca, nếu Manh Manh thật sự bị đuổi đi, em sẽ đi xin Đại Boss xem Cảng Long có thể cho cô ấy vào làm được không, nếu không được, Hàn ca có thể giúp em được không?"

"Em cho rằng tôi là Đại Boss?" Triệu Húc Hàn nhíu mi nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt chu miệng nói: "Nếu anh không phải, em chỉ có thể nhờ cha giúp thôi, Manh Manh muốn làm diễn viên, em có thể nhờ cha tài trợ cho."

Nói xong đôi mắt cô sáng lên, đây là ý kiến hay, hiện giờ giải trí truyền thông rất được ưa chuộng, hồi trước tập đoàn Kỷ Hải chưa có hoạch định này, bây giờ thì có thể rồi.

Bởi vì cô trọng sinh thời gian đầu, đương nhiên khuynh hướng phát triển thời gian sau.

Trong nháy mắt hơi thở của anh trở nên buốt giá, cô gái nhỏ này, cũng không xin anh thêm được một câu nữa, cái gì mà không nhờ Triệu Húc Hàn anh được, là lại nghĩ ngay đến cha.

"Em thấy Trần Manh Manh có thiên phú diễn xuất?" Triệu Húc Hàn cau mày nói.

"Có chứ, anh không biết đâu, biểu cảm của cô ấy rất phong phú, nói khóc thì có thể khóc, hơn nữa cũng rất chăm chỉ cần cù, hơn nữa cô ấy còn rất nhiệt tình, em thấy chuyện gì cũng có thể làm được, nhưng yêu cầu tối thiểu là phải có đam mê, trách nhiệm trong công việc, đó mới là điều quan trọng nhất!"

Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, biết cô rất quan tâm tới Trần Manh Manh.

"Nếu là bạn thân của em, đương nhiên giúp cô ấy sẽ không phải vấn đề." Triệu Húc Hàn nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt mặt mày hớn hở nói: "Cảm ơn Hàn ca, chỉ là em phòng ngừa vạn nhất thôi, sợ Manh Manh sẽ thực sự mất việc, nếu Cố Du Du đủ thông minh, mọi chuyện sẽ không có vấn đề."

"Nói lại, Hàn ca, anh có phải Đại Boss không?" Kỷ Hi Nguyệt nhìn gương mặt điển trai đó, vẫn quyết tâm hỏi lại một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK