“Ba mươi vạn?” Con ngươi của Chu Dân xém chút nữa rớt ra ngoài.
Đới Thành Công khẽ gật đầu, sau đó vỗ vai anh ta: “Qua nửa buổi tiệc, đưa cô bạn gái nhỏ của con xuống phòng VIP số hai ở lầu dưới để cha nuôi thoải mái chút biết chưa?”
“Biết biết. Cha nuôi yên tâm, người phụ nữ ngốc nghếch đó rất nghe lời con.” Chu Dân vui mừng, cung kính tiễn Đới Thành Công rời khỏi với nụ cười sảng khoái.
Trong đầu Chu Dân đều là con số ba mươi vạn, chỉ là không biết người phụ nữ xinh đẹp đó là ai? Anh ta phải lập tức đi thăm dò mới được, biết đâu sẽ có cơ hội.
Di động vang lên, Chu Dân lấy ra xem, là tin nhắn của Trần Manh Manh, cô ấy đã đến cổng câu lạc bộ Thiên Trì.
Chu Dân lập tức quay lại và chạy về hướng thang máy, bất kể thế nào thì anh ta vẫn muốn kiếm mười vạn này.
Nghĩ đến mấy cô bạn gái trước đây mình qua lại, bọn họ không phải là thiếu nữ nên cha nuôi ra giá cao nhất cũng chỉ có ba vạn, nhưng Trần Manh Manh thì tới mười vạn, vì vậy anh ta phải hầu hạ cẩn thận mới được.
Anh ta hoàn toàn không sợ mấy người phụ nữ đó sẽ kiện ngược lại mình, bởi vì phụ nữ rất yêu thể diện, huống hồ gì còn chụp hình quay phim, người nào mà chả sợ mang tai tiếng. Có trách thì trách bọn họ mờ mắt si mê vẻ đẹp trai của anh ta thôi.
Chu Dân không hề cảm thấy ăn năn tội lỗi.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này cũng biết Trần Manh Manh đã tới, còn biết Chu Dân sẽ xuống đón cô ấy, vì vậy cô không cần xuống.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ cha nuôi của Chu Dân có lẽ là người tên Đới Thành Công đó, cô vội vàng gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, anh có biết người nào trên là Đới Thành Công không?”
Kỉ Hi Nguyệt nhủ thầm, khả năng điều tra người của Triệu Húc Hàn còn nhanh hơn cả cảnh sát, nếu không sao người nào ở bên cạnh cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay như vậy.
Nhưng cô không dám kêu anh điều tra vụ tai nạn xe hơi, sợ anh sẽ không cho cô làm phóng viên nữa.
Trong câu lạc bộ Cẩm Tú Lam Thiên cách cậu lạc bộ Thiên Trì một tòa nhà, Triệu Húc Hàn trong trang phục thoải mái ngồi đối diện với Cố Cửu đang bắt chéo chân, phía sau là gương mặt vô cảm của Tiêu Ân.
Khóe miệng của Cố Củu đầy vết xanh tím, gương mặt đau khổ, uống rượu hết ly này đến ly khác.
Di động vang lên, Triệu Húc Hàn đặt ly rượu trong tay xuống lấy ra xem.
Nhìn thấy là tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt, anh khẽ nhướng mày.
“Tiêu Ân.” Triệu Húc Hàn đọc tin nhắn xong thì phân phó cho Tiêu Ân, “Lập tức điều tra người đàn ông này.”
“Vâng!” Tiêu Ân gọi điện thoại cho hệ thống tin tức, bên đó sau một hồi lục tìm thì lập tức gửi qua điện thoại của Triệu Húc Hàn một văn kiện điện tử.
Triệu Húc Hàn đọc thông tin xong, sắc mặt chợt tối sầm, sau đó lạnh lùng nghiêm khắc nói với Tiêu Ân, “Gọi Lão Khôi đến câu lạc bộ Thiên Trì, ngay bây giờ!”
Tiêu Ân lâu rồi chưa thấy cậu chủ căng thẳng như vậy, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lão Khôi. Lão Khôi lúc này đang ở dưới bãi đậu xe của cậu lạc bộ Cẩm Tú Lam Thiên, nhận được điện thoại thì có chút sững sờ.
“Tiêu Ân, vì sao cậu chủ lại muốn tôi tới cậu lạc bộ Thiên Trì?”
“Bảo vệ Kỷ tiểu thư.” Tiêu Ân đáp lại, kết quả Triệu Húc Hàn đã vươn tay ra giựt lấy điện thoại của anh ta, lạnh lùng nói: “Kỷ tiểu thư mất đi một sợi tóc thì anh đừng về nữa.”
Lão Khôi bên đó chợt run rẩy. Mẹ kiếp, chuyện gì vậy?
Từ lúc cậu chủ tiếp nhận vị trí chủ nhân đến bây giờ chưa từng nghiêm khắc với anh ta như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt, rốt cuộc là cô đã cho ông chủ uống bùa mê thuốc lú gì vậy?
Lão Khôi lập tức phóng xe ra khỏi bãi đậu xe, đi thẳng đến câu lạc bộ Thiên Trì bên cạnh, trong di động của anh ta đã nhận được thông tin của Đới Thành Công.
Kỷ Hi Nguyệt cũng nhận được một phần tương tự, cô đọc xong nội dung bên trong thì cả người đều bất ổn.
Đới Thành Công, tên cặn bã này, hoàn toàn đáng ghê tởm!