“Cậu chủ, không phải vậy đâu, không phải như vậy. Tôi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Xin cậu chủ tha cho tôi lần này.” Vô Cốt hoảng hốt cầu xin.
“Tha cho cô? Đây không phải là lần thứ nhất đâu!” Triệu Húc Hàn gằn giọng, “Là trước đây tôi đã nhân nhượng cho cô quá, nên bây giờ cô mới to gan lớn mật như vậy! Thứ khốn kiếp!”
Triệu Húc Hàn rất hiếm khi mắng chửi người khác, xem ra Vô Cốt cực kỳ may mắn, thật sự có thể khiến Triệu Húc Hàn lớn tiếng mắng chửi cô ta.
Vô Cốt đột nhiên bật khóc nức nở: “Cậu chủ, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, xin cậu chủ cho tôi một cơ hội. Kỷ tiểu thư, xin cô cho tôi thêm một cơ hội. Bà cô, tôi cầu xin cô.”
Vô Cốt quỳ xuống trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhận lại điện thoại rồi nói vào đó: “Anh Hàn, anh đừng tức giận quá, vì một thuộc hạ như vậy có đáng không?”
“Là anh quản lý không nghiêm, đối xử với cô ta quá nhân từ! Tiểu Nguyệt, em không cần đồng ý với cô ta, cứ để cô ta về lò đào tạo lại!” Triệu Húc Hàn nói.
“Em không có ý kiến. Đôi khi nghiêm khắc một chút cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, nếu không có một số người lại được đằng chân lên đằng đầu, càng ngày càng vô pháp vô thiên.” Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Vô Cốt.
Vô Cốt không khỏi kinh ngạc, còn tưởng rằng Kỷ Hi Nguyệt sẽ cầu xin cho cô ta, không ngờ vẫn để cô ta về lò đào tạo lại. Người phụ nữ này cố ý chơi mình đúng không?
Triệu Húc Hàn khẽ ừm một tiếng: “Anh sẽ kêu Triệu Không Triệu Hải xử lý chuyện này. Cũng không còn sớm nữa, em sang bên anh đi rồi chúng ta cùng về nhà.”
“Được, em qua ngay đây.” Kỷ Hi Nguyệt cười cúp điện thoại, sau đó nhìn Vô Cốt mặt đầy nước mắt đang quỳ trên đất, nói: “Hết cách thôi, cậu chủ nhà cô nhất định để cô về lò đào tạo lại, bởi vì cô làm anh ấy quá sức buồn lòng.”
Nói xong Kỷ Hi Nguyệt cũng không dìu Vô Cốt đứng dậy, mà đi vòng qua cô ta rồi bước ra ngoài. Lúc mở cửa, cô nói: “Cố thiếu, ở đây làm phiền anh rồi.”
Cố Cửu vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhưng anh ấy cũng biết Kỷ Hi Nguyệt đã cho Vô Cốt một con đường lùi. Nói thẳng ra thì Vô Cốt quả thực đã làm trái với quy tắc của Triệu gia, với lại anh ấy cũng không thích Vô Cốt cứ chĩa mũi nhọn về phía Kỷ Hi Nguyệt như vậy.
“Ở đây cứ giao cho tôi. Không thành vấn đề. Các cô đi đường cẩn thận.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt đóng cửa rời đi, Vô Cốt vẫn đang quỳ trên sàn chưa đứng dậy.
Cố Cửu bước tới kéo cô ta lên: “Người ta đi rồi. Cô đứng dậy đi.”
Vô Cốt được anh ấy dìu lên sô pha, cả người có chút đờ đẫn.
“Vô Cốt, với tư cách là vệ sĩ của Triệu gia, cô đối xử với Kỷ Hi Nguyệt như vậy quả thực có hơi quá đáng. Lúc đầu có thể không thành vấn đề, nhưng về sau cô thấy cậu chủ của cô coi trọng Kỷ Hi Nguyệt, cô lại quay sang khiêu khích cô ấy, như vậy có khác gì là đang khiêu khích Hàn thiếu đâu? Cô biết đàn ông ghét nhất là thứ gì không?”
Cố Cửu nói: “Đó là uy quyền của anh ta bị thách thức. Cô thân là thuộc hạ của cậu ấy mà lại tùy ý làm bậy, không nể mặt cậu chủ. Cô cảm thấy cậu ấy còn để cô bên cạnh tiếp được không?”
Nói xong, Cố Cửu thở hắt ra một hơi dài, nhìn góc mặt xinh đẹp của Vô Cốt mà quả thực có chút thương xót. Anh ấy cũng có thể nhận ra phần tình cảm mà Vô Cốt dành cho Triệu Húc Hàn.
Nhưng sự đố kị giữa những người phụ nữ quả thực quá đáng sợ. Với tư cách là một thuộc hạ, Vô Cốt rõ ràng biết mình không có hy vọng trở thành người phụ nữ của cậu chủ, nhưng trong lòng vẫn nuôi hy vọng xa vời, đúng là cực kỳ ngốc nghếch.
Vô Cốt ngồi yên bất động, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi, trong đôi mắt có chút trống rỗng. Cố Cửu chỉ biết lắc đầu, nói: “Xem ra cô cũng không thể làm vệ sĩ cho tôi nữa rồi. Như vậy cũng tốt, vì cô không cần phải gặp Tiểu Nguyệt thường xuyên nữa. Cô quay về đi.”
Vô Cốt đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Cửu: “Cố thiếu, có phải anh cũng thích Kỷ Hi Nguyệt không?”