“Được, tôi qua ngay đây!” Kỷ Hi Nguyệt nhảy dựng lên, nhặt lấy ba lô, bắt đầu chạy, “La Hi, đi!”
Mọi người thấy Kỷ Hi Nguyệt bạt mạng như vậy thì vô cùng hổ thẹn. Cố Du Du nói: “Thấy Tiểu Nguyệt bạt mạng như vậy, chúng ta có nên ra ngoài chạy tin không? Những bản tin khác vẫn cần chúng ta khai thác mà?”
“Đúng vậy, đi thôi, ra ngoài kiếm tin nào!” Anh Hâm cũng ủng hộ, “Cũng không thể để một mình Vương Nguyệt gánh hết công việc của phòng tin tức chúng ta được!”
Các đồng nghiệp khác trong phòng tin tức cũng bắt đầu tích cực hơn. Liễu Đông rất vui khi nhìn thấy những chim già* bình thường chỉ ngồi chực chờ tin tức trên đài truyền hình mới ra ngoài chạy tin, cuối cùng cũng đã tự mình đi tìm tin tức, đúng là thật không dễ dàng gì.
(Chim già: thuật ngữ mạng. Chim già dùng để chỉ những người giỏi về mạng lưới và có trình độ về công nghệ, nhưng không có tính công kích như hacker – nguồn: baidu)
Liễu Đông thiết nghĩ, giữa con người thật sự có từ trường. Khi xung quanh có một người mang năng lượng tích cực, bạn hiển nhiên cũng trở nên tích hơn, còn khi ở bên cạnh người có năng lượng tiêu cực, thì rõ ràng bản thân cũng trở nên tiêu cực hơn.
Cậu tự cổ vũ bản thân, nhất định phải cố gắng, phải học tập Kỷ Hi Nguyệt. Người ta là một đại tiểu thư không lo cơm ăn áo mặc mà còn nỗ lực bạt mạng như vậy, vậy thì cậu có lí do gì để lười biếng tiêu cực chứ?
Xe của La Hi phi phóng ra khỏi bãi đậu xe của đài truyền hình Cảng Long, một đường chạy thẳng đến Cục thành phố.
Thông qua nhóm chat của Ngô Phương Châu mới biết hôm nay Cục thành phố sẽ mở họp, còn thông báo cho một vài đồn trưởng và đội trưởng đến dự họp.
Trọng điểm của buổi họp chắc hẳn là tập trung vào vụ án m.a tú.y. Tin tức tối qua quá lớn, ảnh hưởng quả thực không tốt, cho nên bên phía cảnh sát đều rất áp lực, hi vọng có thể sớm đập tan được tổ chức buôn lậu m.a tú.y này.
Xe của La Hi vừa đến nơi, quả nhiên đã nhìn thấy có rất nhiều xe cảnh sát xếp hàng dài trước Cục Thành phố.
Bọn cô đành phải đậu ở đối diện, sau đó xuống xe chạy vào trong.
Kỷ Hi Nguyệt đưa thẻ phóng viên, đăng ký vào sổ ghi chép ở cửa ra vào mới được vào bên trong. La Hi chưa có thẻ công tác nên bảo vệ không thể cho vào, Kỷ Hi Nguyệt đành để anh ấy ở bên ngoài đứng chờ.
La Hi rất lo lắng, phòng nhân sự bên đài truyền hình vẫn chưa xuất thẻ công tác cho anh ấy, nên trước giờ anh ấy vẫn xài thẻ công tác của Long Bân, không ngờ lần này lại bị sập cửa vào mặt.
Mặc dù trong Cục Thành phố không có yếu tố nguy hiểm, nhưng La Hi là một người thật thà, anh ấy đã được cậu chủ dặn dò là không được cách xa cô quá nửa tấc, nhất là sau khi rời khỏi đài truyền hình, cho nên anh ấy nhất định phải nghĩ cách đi vào.
Anh ấy mang thẻ công tác của Long Bân, sau đó tìm một nơi có nhiều cây xanh trong khuôn viên cửa sau, tránh đầu quay của máy quay rồi lật người nhảy vào, nháy mắt đã biến mất sau toà nhà.
Máy quay không bắt được hình ảnh, thế nên anh ấy quang minh chính đại bước về phía trước tòa nhà.
Vào trong, nếu có bị quay trúng anh ấy cũng không sợ, anh ấy chỉ sợ bị nhìn thấy rồi đuổi ra ngoài, nhưng may mắn là bên trong không ai đuổi anh ấy, nên lát nữa tìm Kỷ Hi Nguyệt rồi theo cô nữa là được.
Trong phòng họp hàng trăm người trên lầu ba của Cục Thành phố lúc này cực kỳ náo nhiệt, vì suy cho cùng thì đồn trưởng, phó đồn trưởng và đội trưởng của hơn mười mấy khu vực đều có mặt ở đây, ngoài ra còn có Cục Công thương thành phố và người của bộ giám sát chất lượng.
Kỷ Hi Nguyệt thấy đội trưởng Biên và đội trưởng Trương đang ngồi với nhau thì len lén đi tới ngồi ở sau lưng bọn họ.
“Vương Nguyệt, cô đến rồi đấy à. Tôi còn tưởng cô không được vào nữa chứ.” Trương Cường thấy cô thì rất vui mừng.
“Haha, tôi cũng không biết vì sao bảo vệ lại hào phóng thả tôi vào nữa. Không biết đây là cuộc họp bí mật hay là cuộc họp công khai ấy nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt thực ra cũng rất kinh ngạc, cô chưa bao giờ tham dự loại cuộc họp này, cũng không hề biết là phóng viên có được tham gia vào cuộc họp như vậy không.
“Chắc là công khai rồi. Có thể để cô vào thì chắc chắn không phải là cuộc họp bí mật nữa.” Trương Cường cười nói, “Nhìn bên kia đi, đội trưởng Lý cũng đến đấy.”