Triệu Phiên Vân nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thế này mới giảm bớt chút cảm giác áy náy.
Uý Mẫn Nhi choáng váng, sắc mặt lập tức biến thành tâm tình bất định! Dường như đang tự hỏi điều gì. Điều này khiến Triệu phu nhân thở dài, nếu con bé thật sự yêu Triệu Húc Hàn nhiều như vậy thì căn bản không cần suy xét việc này. Việc này cho thấy việc kinh doanh và Triệu Húc Hàn quan trọng như nhau trong lòng con bé.
Rốt cuộc Triệu phu nhân đã nhìn ra. Thực ra Uý Mẫn Nhi chỉ mê luyến Triệu Húc Hàn, một thái độ không muốn nhận thua, phải chiếm cho bằng được, nhưng thật sự nếu muốn nói về yêu thì tuyệt đối không đủ.
“Cha nuôi, cha thật sự không giúp con nữa? Đã nói sau khi con và anh Húc Hàn kết hôn thì sẽ đưa đứa con đầu lòng cho cha nhận nuôi, lúc đó không phải cha mừng lắm hả? Lẽ nào cha không muốn đứa trẻ này nữa?” Uý Mẫn Nhi mở miệng nói.
Triệu Phiên Vân thở dài, nói: ” Cha thực sự muốn đứa trẻ này. Nhưng Mẫn Nhi à, Húc Hàn sẽ không lấy con, vậy nên điều này không phải chỉ là nói suông hay sao?”
“Anh ấy sẽ lấy con, anh ấy nhất định sẽ lấy con! Kỷ Hi Nguyệt căn bản không xứng với anh ấy, cô ta cũng không đạt được điều kiện của chủ mẫu Triệu gia.” Uý Mẫn Nhi hơi tức giận, nói ra.
Triệu phu nhân lắc đầu, nói: “Mẫn Nhi, con cần gì phải cố chấp như vậy? Đàn ông tốt không phải chỉ có mỗi Húc Hàn?”
“Con chỉ thích anh Húc Hàn. Lúc ở Yale, con đã thích anh ấy.” Uý Mẫn Nhi hơi uất ức, nói: “Có điều, cha nuôi, sao cha biết Thiết Quý Hoành không đầu tư cho con nữa?”
Triệu Phiên Vân mỉm cười, nói: “Việc lớn như vậy sao cha không biết được? Mẫn Nhi, cha nuôi thật sự không thể làm chuyện ép hôn được nữa, trừ khi con thật sự có thể được Húc Hàn thích. Cha nuôi đầu tư năm trăm triệu cho con xem như nhận lỗi được không?”
Uý Mẫn Nhi im lặng một hồi, mới cố nén tức giận, nói: “Con biết rồi, cha nuôi, cảm ơn cha nuôi.”
Triệu Phiên Vân thấy cô ta đồng ý thì mới thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc là ông ấy có lỗi với Uý Mẫn Nhi, nhưng ông ta không muốn vợ mình không vui, hơn nữa ông ấy là người từng trải, thật sự không nhẫn tâm chia rẽ uyên ương.
Uý Mẫn Nhi nhanh chóng từ biệt rời đi, Triệu phu nhân nhìn cô ta rời khỏi, nói với Triệu Phiên Vân: “Bây giờ anh nhìn đã hiểu chưa?”
Triệu Phiên Vân thở dài, nói: “Là anh không làm rõ, suýt chút đã hại Húc Hàn rồi. Có điều nhìn dáng vẻ của con bé Kỷ Hi Nguyệt thì chính là một cô gái rất hào phóng, tốt bụng.”
“Phải đó, em nhìn thấy đã thích, còn vô cùng thân thiết! Ai da.” Triệu phu nhân kêu đau một tiếng.
“Sao vậy? Lại bắt đầu đau hả?” Triệu Phiên Vân vội nói.
Triệu phu nhân lập tức gật đầu, nói: “Đúng rồi, lại bắt đầu đau nữa. Anh nói xem, cũng thật kỳ quái, chỉ cần con bé Tiểu Nguyệt kia xoa bóp là em không còn đau nữa.”
“Vậy anh gọi điện, bảo Húc Hàn đưa con bé quay lại.” Triệu Phiên Vân vội vàng đi lấy điện thoại.”
“Đừng, anh thật là, lẽ nào em chỉ đau chút thôi đã gọi người ta đến. Này không phải cả đêm không cho người ta ngủ nghỉ gì?” Triệu phu nhân nói: “Tôi không sao, cùng lắm chờ lát nữa chuẩn bị ít thuốc an thần, ngủ say là được rồi.”
Triệu Phiên Vân nói: “Thuốc an thần rất có hại với thần kinh. Nếu như Kỷ Hi Nguyệt thật sự có thể giúp em thì đừng uống thuốc an thần nữa, anh nghĩ con bé này chắc cũng sẵn lòng đó.” Nói xong, ông ra ngoài gọi điện thoại.