“Vậy tối qua cô ở đâu?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Tôi ở nhà một đồng nghiệp. Bên đó tôi tạm thời không dám quay về.” Sắc mặt Lý Lộ Lộ vẫn đầy sự sợ hãi.
Thực ra đối với người bình thường mà nói, tầng dưới có người chết ai mà chẳng sợ hãi, huốn hồ cô ấy còn là phụ nữ độc thân, sống một mình. Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, gặp phải cô ở một mình,cô cũng không dám.
Kỷ Hi Nguyệt thận trọng nói: “Lý Lộ Lộ, cô phải cẩn thận đấy. Tốt nhất là đừng ở một mình, biết không? Cô là người đầu tiên đưa tin về vụ án cưỡng giết, rất có khả năng hung thủ sẽ ôm hận trong lòng. Cô nhớ vụ án phân xác trước đây của tôi không? Tên hung thủ đó đã đến báo thù tôi, nếu không phải tôi mạng lớn thì đã bị chém chết rồi.”
“Vương Nguyệt, cô đừng dọa tôi chứ.” Lý Lộ Lộ vẻ mặt như chực khóc, “Lúc trước nghe cô nói xong, hai ngày nay tôi rất bất an.”
“Không phải dọa cô, là thật sự sẽ có nguy hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Trời ạ. Vương Nguyệt, cô, cô thật sự làm tôi sợ muốn chết. Tôi, chắc tôi phải chuyển tới đồn cảnh sát ở luôn quá.” Lý Lộ Lộ lo lắng muốn phát điên.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, xem ra đã thực sự đã khiến cô ấy sợ hãi.
“Đừng quá lo lắng. Tôi đã gọi cảnh sát tới bảo vệ cô, nhưng bản thân cô cũng phải thận trọng hơn.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Lý Lộ Lộ nhìn xung quanh: “Vương Nguyệt. Cô thật sự cảm thấy tôi sẽ xảy ra chuyện sao? Cảnh sát cũng nghĩ như vậy?”
“Đây là đang phân tích tâm lý tội phạm, và rất có khả năng này. Chúng ta chỉ có thể đề phòng thời gian sắp tới, cô đến rồi thì tôi nhân tiện nói với cô một câu thôi. Cô cũng phải tự mình cẩn thận đấy.” Kỷ Hi Nguyệt không muốn cho cô ấy quá nhiều áp lực.
Mặc dù cô biết cô ấy thực sự là mục tiêu thứ ba. Hy vọng lần này Trương Cường đừng xảy ra sơ sót.
Cô cũng tin lần này Trương Cường sẽ hành động nghiêm túc, dù sao đây cũng là sự sống của sinh mệnh.
Lý Lộ Lộ rất lo lắng. Kỷ Hi Nguyệt nói: “Lên trên ngồi chút đi. Tôi cho cô một ít tin tức. Cô đừng lo lắng nữa.”
“Thật à? Tốt quá, cám ơn Vương Nguyệt.” Lúc này Lý Lộ Lộ mới tươi tỉnh lại. Dù sao thì áp lực đến một lúc quá lớn, cô ấy cảm thấy bản thân không thể chịu đựng nổi.
Kỷ Hi Nguyệt đưa Lý Lộ Lộ lên trên, mọi người đều nhao nhao đến hỏi thăm. Long Bân thấy Kỷ Hi Nguyệt không sao thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ anh ta không dám để Kỷ Hi Nguyệt ra khỏi tầm mắt, kể cả là vào bãi đậu xe cũng lao như bay.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp một ít tin tức cho Lý Lộ Lộ thì kêu Long Bân đưa cô ấy về đài truyền hình. Long Bân biết Kỷ Hi Nguyệt không rời khỏi văn phòng mới dám đưa người về.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba vẫn không có chuyện gì xảy ra, nhưng cả thành phố đều rơi vào hoảng loạn, tin tức vẫn đang tiếp tục, Trương Cường và những người khác đã bị cấp trên phê bình tới sứt đầu mẻ trán.
Mọi người đều rất lo lắng. Ngày nào chưa bắt được hung thủ, thì vẫn còn ăn không ngon, ngủ không yên.
Kỷ Hi Nguyệt cũng như vậy. Cô chỉ có thể trút giận bằng cách tập luyện. Triệu Húc Hàn nhìn thấy cũng rất sầu não, chỉ biết kêu Long Bân bảo vệ sít sao Kỷ Hi Nguyệt.
Nửa đêm ngày thứ tư, di động của Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên đổ chuông. Cô lập tức cầm lên, là điện thoại của Trương Cường.
“Vương Nguyệt, hung thủ đã xuất hiện rồi, nhưng vô cùng xảo quyệt và đã trốn thoát!” Trương Cường thấp giọng nói.
“Sao cơ!” Kỷ Hi Nguyệt gần như choáng váng. Cơ hội tốt như vậy, ôm cây đợi thỏ mà còn để trốn thoát, làm thế nào bây giờ?
Những chuyện sau đó cô hoàn toàn không nhớ được. Lẽ nào thật sự phải giết bảy người mới bắt được?