Di động của Thiết Quý Hoành lại vang lên, Tiểu Diêu lập tức kiếm cớ đi ra, vừa đi ra anh đã vỗ ngực, nghĩ thầm việc này đặc biệt quá kích thích.
Ông chủ lại muốn đoạt bạn gái của Triệu Húc Hàn, anh đã cảm nhận được giây phút ông chủ phải thua rất thảm. Tuy rằng anh không dám nói ra, nhưng nếu anh là phụ nữ, chắc chắn sẽ chọn Triệu gia chủ.
Triệu gia chính là con quái vật khổng lồ đối với Thiết gia. Mấy năm gần đây, Thiết gia ở Châu Âu phát triển khá phách lối, trước kia đều rất khiêm tốn, đây là công lao của ông chủ.
Nhưng so với Triệu gia quy mô làm ăn phát triển khắp thế giới trên trăm năm, người phụ nữ nào không muốn ôm cung điện mà lại muốn ôm khu chung cư?
Hơn nữa những mặt khác ông chủ cũng không xuất sắc hơn Triệu Húc Hàn.
Tiểu Diêu thật sự không biết tự tin của ông chủ từ đâu ra, chỉ hi vọng anh ta đừng thua quá thảm, nếu không anh chắc chắn sẽ gặp tai ương theo.
Ai không biết thật ra ông chủ là một người nham hiểm, trong lòng rất thâm độc, đúng là anh biết rõ tường tận nhưng mà anh không thể phản bội ông chủ. Dù sao công việc của anh dưới một người trên vạn người, ông chủ cho anh đãi ngộ gấp ba so với công ty trước.
Cho nên dù cho Triệu Húc Hàn có tốt hơn thì anh vẫn muốn đứng về phía ông chủ, cũng hy vọng có kỳ tích xuất hiện, ông chủ có thể cướp được bạn gái Triệu Húc Hàn, thế thì anh ta sùng bái chết được.
Kỷ Hi Nguyệt bên này gửi tin tức qua, sau khi nhìn thấy Thiết Quý Hoành trả lời xong, cô nói với Triệu Húc Hàn, khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn lại nhăn nhó.
Nhưng anh cũng không có biện pháp, tính cách Kỷ Hi Nguyệt rất mạnh, nếu không để cho cô đi, cô chắc chắn cảm thấy anh không tin cô, chính bản thân cô cũng sẽ khó chịu, bởi vì cô muốn giúp anh.
Nếu hai người trao đổi lập trường trong chuyện này, Triệu Húc Hàn cảm thấy bản thân chắc chắn cũng sẽ làm thế, bởi vì anh không hi vọng người mình yêu thương vẫn luôn bị một bí mật tra tấn.
Có thể giúp mà không giúp, vậy thật sự muốn tra tấn chết hai người rồi.
Lúc buổi trà chiều, Úy Mẫn Nhi gọi điện thoại cho Triệu Phiên Vân, nói ông ấy đi công ty cô ta ký hợp đồng, chính là chuyện năm triệu Euro.
Triệu Phiên Vân rất ngượng ngùng, chỉ có thể ấp úng nói Triệu gia chủ không đồng ý, tài khoản chính đã bị gia chủ phong tỏa. Bản thân ông ấy chỉ có thể xuất ra một trăm triệu nhân dân tệ xem như nhận lỗi.
Úy Mẫn Nhi bên kia tức giận đến dữ tợn, thẳng thừng nói: “Một trăm triệu nhân dân tệ, ông coi tôi là ăn xin à? Triệu Phiên Vân! Tôi thấy ông cũng không muốn nhận người con gái nuôi này đâu nhỉ? Thế dừng lại ở đây đi!” Nói xong lập tức trực tiếp cúp máy.
Sắc mặt Triệu Phiên Vân rất khó coi, không nghĩ tới Úy Mẫn Nhi nói như vậy.
Dù sao nếu là người thân thì ít nhất cũng phải hỏi thăm chuyện gì, ông ấy là giám đốc ở Châu Âu, nhưng không phải là có thể tùy tiện huy động năm triệu Euro. Nếu gia chủ phản đối, ông ấy tuyệt đối không có khả năng điều động tiền ra ngoài.
Nói cách khác chuyện này về tình có thể tha thứ, dù sao ông ấy cũng không phải Triệu gia chủ.
Nhưng Úy Mẫn Nhi đến cả giải thích cũng không cho ông ấy nói, còn dập máy của ông ấy, tuy rằng tức giận có thể hiểu được, nhưng đối với thân phận cha nuôi mà đứa con gái nuôi này hời hợt như vậy, thì đành bỏ qua.
Nói cách khác, cô ta nhận cha nuôi là hoàn toàn có mục đích chứ không phải vì hiếu thuận.
Đã không có quan hệ lợi ích, cô ta tất nhiên sẽ thu hồi, thật đúng là cảm giác mỉa mai. Cô ta hoàn toàn không nghĩ lúc trước cô ta muốn nhận cha nuôi, ông ấy đồng ý cũng là vì cô ta nói cô ta và Triệu Húc Hàn yêu nhau, nhất định sẽ kết hôn.
Đây cũng là lừa gạt ông ấy đồng ý làm cha nuôi cô ta, bây giờ không thỏa mãn được lợi ích của cô ta, nên người cha nuôi này cũng đã vô dụng.