“Anh Hàn, anh đã gặp chưa?” Kỷ Hi Nguyệt quay lại nhìn anh.
Triệu Húc Hàn gật đầu: “Thật ra tôi cảm thấy để Hạ tiểu thư giữ chân anh ta là một chuyện tốt, nhưng tên này cứ khóc khóc thảm thương, nên tôi mới muốn giúp đỡ một chút.”
“Người anh em, cậu vô tình thật đấy. Cậu bảo tôi đi gặm miếng sườn lợn đó sao? Sao cậu không thử đặt mình trong tình huống đó thử xem.” Cố Cửu bực bội ném cho TriệU Húc Hàn ánh mắt khinh thường.
Sau đó anh ấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp tỏa nắng của Kỷ Hi Nguyệt mà nhủ lòng, bà xã của anh ấy sau này cũng phải nhìn vừa mắt như Kỷ Hi Nguyệt mới được.
Kỷ Hi Nguyệt cũng bực bội nói: “Anh không thích người ta thì cũng không nên bôi nhọ người ta như vậy, huống hồ nếu cô ấy là một quân nhân thì tôi tin nhân phẩm chắc chắc rất chính trực.”
“Tiểu Nguyệt, tôi biết cô ta rất chính trực, nhưng chính trực không phải là tiêu chuẩn chọn vợ của tôi. Tôi hy vọng vợ của tôi sau này sẽ xinh đẹp dịu dàng, nhỏ nhắn dễ thương, thi thoảng có chút kiểu cách cũng không sao, chứ không phải cái kiểu ngày nào ở nhà cũng trình diễn vở ‘người đàn bà đanh đá rượt đánh chồng’.”
Biểu cảm của Cố Cửu vừa đau khổ lại vừa kinh sợ, xem ra đây chính là cơn ác mộng của anh ấy.
“Haha, anh đừng có khoa trương như vậy được không hả?” Kỷ Hi Nguyệt bị anh ấy chọc cười.
“Thật đấy! Tôi không hề khoa trương. Ngày mai là cô có thể nhìn thấy cô ta rồi. Tiểu Nguyệt, cô nhất định phải chống đỡ được, trận chiến này chắc chắn sẽ rất khó đánh. Cuộc đời tôi có hạnh phúc hay không là nhờ cả vào cô đấy!” Cố Cửu chắp tay trước ngực vái vái cô.
Bỗng nhiên Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy rất áp lực, cô ngượng ngùng cười: “Tôi không dám bảo đảm đâu nhé, chỉ làm hết sức mình thôi.”
“Được, cô cố gắng hết sức vì tôi là tôi vui rồi. Trưa mai chuyên cơ riêng sẽ qua đây, nhưng cô phải ở nhà tôi mới được.” Cố Cửu có chút ngại ngùng.
“Ở nhà anh? Vậy có được không?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đưa mắt nhìn Triệu Húc Hàn.
Sắc mặt Triệu Húc Hàn trở lạnh, anh không lên tiếng.
“Ở phòng khách. Nhưng mẹ tôi chắc chắn sẽ hỏi thăm cô rất kỹ càng. Để tránh không xảy ra sai xót, cô vẫn là Kỷ tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải. Và cũng chắc chắn một điều là bố tôi sẽ điều tra về cô, đến lúc đó chuyện giữa cô và Hàn thiếu sẽ bị bại lộ. Nhưng chúng tôi đã nghĩ ra cái cớ chính đáng, đó là bởi vì tôi sợ bố sẽ điều tra về cô, nên mới để Triệu Húc Hàn che chở cho cô, mục đích là bảo vệ cô.”
“Anh chắc là mấy chuyện trước đây của tôi với anh Hàn sẽ không bị lộ ra chứ? Còn chuyện của Triệu Vân Sâm nữa?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy sởn tóc gáy, dám chắc là điều tra tới trên người cô có vết bớt nào không cũng nên.
Xét cho cùng thì thân phận của Cố Cửu cũng là con của thượng tướng, mỗi thành viên trong gia đình sẽ được đưa vào phạm vi điều tra, nhất định phải rõ ràng trong sạch mới đủ tiêu chuẩn an toàn.
“Mấy chuyện này cô không cần phải lo. Bố tôi không tin tưởng ai nhưng ngoại trừ Hàn thiếu.” Cố Cửu nhìn Triệu Húc Hàn cười.
Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn cũng nhìn cô, ý tứ trong ánh mắt anh cô không thể hiểu rõ, nhưng dường như có chút tự hào.
“Nhưng cũng bởi vì sự hiện hữu của tên này mà bố tôi suốt ngày lôi tôi ra so sánh với cậu ta. Đau khổ kinh khủng. Cậu ta đâu phải người bình thường? Là chủ nhân của Triệu gia đấy. Tôi chỉ muốn làm một người tự do tự tại phiêu bạt đó đây thôi.”Cố Cửu không mưu cầu tham vọng, chỉ nguyện được tự do.
“Hóa ra anh không có tiền đồ như vậy. Dám chừng bố anh sẽ hoài nghi vì sao tôi lại thích một người không có tương lai như anh đấy! Chẳng lẽ vì tôi tham tiền?” Kỷ Hi Nguyện không nói nên lời, cô đảo đôi mắt to tròn nhìn anh ấy.
Cố Cửu bối rối suy nghĩ rồi lên tiếng: “Cũng phải nhỉ. Mà cô thích tôi ở điểm nào? Đẹp trai sao?”