“Ha ha ha.” Cho tới bây giờ Thiết Quý Hoành chưa từng thấy cô gái nào thẳng thắn như vậy, còn phi thường tự tin và đáng yêu, thật sự cảm giác rất mới mẻ.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, lộ ra cười khổ, nói: “Buồn cười vậy hả?”
“Tiểu Nguyệt, em thật đặc biệt, chẳng trách Triệu gia chủ thích em như vậy.” Thiết Quý Hoành cảm giác anh ta cũng bị Kỷ Hi Nguyệt hấp dẫn, bất kể là khuôn mặt xinh đẹp sống động hay tính cách hài hước ngay thẳng của cô, tóm lại anh ta thích ở chung với cô.
Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha, nói: “Đúng vậy, anh Hàn rất yêu em, em cũng rất yêu anh Hàn, bởi vậy trong ba năm chúng em sẽ kết hôn. Đến lúc đó anh Thiết cũng đừng quên phong bì lớn nhé.”
Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau đó cười khổ lắc đầu, nói: “Được được được, anh đâu dám quên.”
Chẳng qua anh ta cười xong thì lập tức nói: “Tiểu Nguyệt, em thật sự cảm thấy Triệu gia chủ sẽ cưới em? Em không biết quy củ Triệu gia hả?”
“Đương nhiên sẽ cưới em rồi. Cho dù là quy củ Triệu gia cũng sẽ không ngăn cản quyết tâm cưới em của anh ấy. Anh chờ đi, anh ấy là một người đàn ông tốt có trách nhiệm.” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.
Thiết Quý Hoành hơi lo lắng cho cô, nhìn ra được quả thật cô rất thích Triệu Húc Hàn, nhưng không ai biết rõ hơn anh ta rằng vị trí chủ mẫu Triệu gia khó ngồi thế nào.
Rốt cuộc thì Thiết gia cũng có một người là chủ mẫu Triệu gia.
Kỷ Hi Nguyệt đơn thuần, nếu bị Triệu Húc Hàn lừa gạt, chỉ sợ cô cũng nhìn không rõ?
Thiết Quý Hoành cảm giác lòng mình như bị đè nén, không muốn thấy cô gái xinh đẹp đáng yêu như Kỷ Hi Nguyệt sẽ phải chịu tổn thương sâu sắc.
“Thật ra thì anh cảm thấy tuổi em và Vân Sâm tương đương nhau, khá xứng đôi.” Thiết Quý Hoành không tính nói như vậy, nhưng vẫn muốn xoay chuyển tình cảm của Kỷ Hi Nguyệt dành cho Triệu Húc Hàn.
Nhưng vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt lại tức giận, nói: “Anh Thiết, anh tới đây làm thuyết khách cho Triệu Vân Sâm hả? Em đã nói rõ rồi, mắt em mù ba năm, sẽ không quay đầu lại nữa. Anh cảm thấy cái tên ngu ngốc Triệu Vân Sâm kia có chỗ nào có thể so với anh Hàn? Thế nên không cần nói những câu vô nghĩa này, cho dù không có anh Hàn, em cũng sẽ không chọn Triệu Vân Sâm!”
“Được được được, em đừng tức giận. Anh chỉ sợ sau này em chịu thiệt sẽ rất đau khổ thôi.”Thiết Quý Hoành vội nói.
Kỷ Hi Nguyệt uống miếng canh, nói: “Đó cũng là chuyện của em, huống chi em biết sẽ không xảy ra. Nếu như anh Hàn thật sự không cần em, thì chứng tỏ anh ấy không yêu em nữa, sao em còn phải lưu luyến? Em có thể thu xếp tâm trạng của mình, không yêu anh ấy nữa, vì vậy không có thứ gì có thể tổn thương em. Anh Thiết, em trưởng thành rồi, không còn là cô bé ngu ngốc, anh cho rằng em sẽ lưu luyến người không biết quý trọng em à? Điều kiện của em cũng không tệ, còn sợ không tìm được người đàn ông tốt khác hay sao?”
Thiết Quý Hoành nhìn khuôn mặt bé nhỏ của cô tự tin đến phát ra ánh huỳnh quang, rất rung động. Tại sao lời cô nói ra căn bản không giống như cô gái hai mươi mốt tuổi.
Mà là như người phụ nữ thành thục, đã trải sự đời tang thương? Đã đến cấp bậc kiên cường đến mức không có thứ gì có thể đã kích được cô?
“Cho nên anh Thiết à, anh không cần lo lắng cho em.” Kỷ Hi Nguyệt cười với anh ta.
Nhưng thật ra trong lòng cô rất khinh bỉ, thật không biết rốt cuộc tên Thiết Quý Hoành này có ý gì, thật sự xem mình là anh cả, quan tâm chung thân đại sự của em gái là cô?