“Cô nói bậy! Tôi không có. Tôi cũng không biết vì sao lại quá liều. Ai bảo cậu ấy đột nhiên quay lại, làm tôi run tay bỏ nhiều. Tôi thật sự không muốn hại chết cậu ấy đâu! Chỉ muốn mọi người vui vẻ hơn chút thôi!” Kiều Mộc nói rồi nước mắt giàn giụa, có vẻ thần kinh đã bị suy sụp do tự dằn vặt.
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn vào tấm gương. Người ở phía sau ai nấy cũng mắt chữ o mồm chữ a. Chuyện mà cảnh sát hỏi cả đêm không có kết quả, Kỷ Hi Nguyệt vừa đến đã tháo giải được.
Con mẹ nó vậy thì cần cảnh sát làm gì nữa? Trần Khanh nhất thời không thiết làm việc nữa.
“Tiểu thử thối! Nói bậy bạ gì thế!” Kiều Thanh méo mặt.
Kiều Mộc lúc này mới sững lại. Vẻ mặt hệt như thấy quỷ. Anh ta cũng ý thức được mình đã hoàn toàn nhận tội.
“Kiều Mộc, như vậy là anh đã nhận tội, xem như chuyện này với Tiền Giang Thành và Trâu Gia Vệ đều không có liên quan. Chỉ là, tội cố ý giết người này không nhẹ đâu, giết người phải đền mạng đấy. Haiz. Tuổi đang còn trẻ không lo học hành, lại đi làm ra chuyện thất đức như vậy, anh nói bố mẹ anh biết làm thế nào đây?”
Kỷ Hi Nguyệt thật sự thấy tiếc thay cho anh ta.
“Không. Không liên quan đến tôi. Không phải tôi. Tôi không muốn hại chết Bạch Sơn đâu. Tôi cũng không muốn bỏ m.a tú.y, huhu. Không phải tôi, không phải tôi.” Kiều Mộc đột nhiên bật khóc nức nở.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta hoàn toàn sụp đổ thì cũng không ép nữa. Cô nhẫn nại chờ đợi.
Bên đây, Kiều Thanh định chạy sang phòng đối diện thì bị Liễu Đông ngăn lại, anh ta liền đẩy Liễu Đông một cái, nhưng ngay sau đó đã bị La Hi tóm chặt không thể cựa quậy, làm cho Kiều Thanh cũng sợ đến tái mặt.
“Đây là cục cảnh sát, không phải là nơi để anh giở trò lưu manh. Em trai của anh đã nhận tội, anh còn muốn làm gì nữa?” Trần Khanh lạnh lùng nói. Trần Khanh cũng không ngờ La Hi lại nhanh đến như vậy, anh ấy còn chưa kịp ra tay mà chớp mắt La Hi đã tóm chặt được Kiều Thanh.
“Tôi, tôi muốn tìm luật sư!” Kiều Thanh tức tối nói.
“Thả anh ta đi. Nhưng anh ta sẽ không được gặp Kiều Mộc nữa.” Trần Khanh nói với La Hi.
La Hi đẩy Kiều Thanh ra ngoài, hoàn toàn không cho anh ta có cơ hội xông vào phòng kế bên, đưa thẳng anh ta ra khỏi cục cảnh sát.
Đội trưởng Lý quay về, xem lại cuộc thẩm vấn của Kỷ Hi Nguyệt lúc nãy, nghe Kiều Mộc nhận tội, anh ấy thật sự rất vui mừng.
Nhưng đồng thời cũng rất đỗi kinh hãi, chuyện này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ trực giác của Kỷ Hi Nguyệt quá chuẩn. Người như vậy nên giữ lại cục cảnh sát chứ làm phóng viên gì nữa?
“Kiều Mộc, anh đừng khóc nữa. Thực ra tôi biết là anh trai Kiều Thanh của anh đã cho anh m.a tú.y, kêu anh bỏ vào ly của bạn anh đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta khóc rất thương tâm, cô ôn hòa nói.
Kiều Mộc nãy giờ vẫn cúi đầu, nghe cô nói như vậy, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Cô, sao cô biết? Sao chuyện gì cô cũng biết vậy? Tôi, tôi đâu có quen cô!”
“Bởi vì tôi từng thấy anh trai của anh bán m.a tú.y ở một hộp đêm khác, nên tôi nghĩ anh đã bị anh ta xúi giục. Kiều Mộc, bây giờ anh đang là hung thủ hại chết Bạch Sơn, nếu anh không khai báo đúng sự thật, tội chết sẽ càng khó thoát, nhưng nếu anh khai ra anh trai của anh, thậm chí là các thành viên trong băng nhóm buôn lậu m.a tú.y sau lưng anh trai anh, rất có thể tội danh của anh sẽ được giảm nhẹ.”
Kỷ Hi Nguyệt dẫn dụ.
“Tôi, tôi không biết gì cả. Băng nhóm buôn lậu m.a tú.y gì đấy tôi cũng không hề hay biết. Nếu không phải anh trai tôi cần tiền, cầu xin tôi bỏ m.a tú.y cho anh em, tôi sẽ không làm ra chuyện như vậy. Anh trai tôi cũng bị ép buộc thôi.” Kiều Mộc thút thít đáp.