Hạ Tâm Lan cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.
“Được rồi được rồi. Tâm Lan cũng không phải cố tình, Tiểu Nguyệt, con đừng để bụng nhé. Nào, mọi người ăn cơm đi.” Me Cố lập tức gắp đồ ăn cho Hạ Tâm Lan.
“Tiểu Nguyệt, xin lỗi nhé.” Cố Cửu thật lòng xin lỗi Kỷ Hi Nguyệt, mặc dù chỉ đóng giả bạn gái anh ấy nhưng không ngờ cô lại bị người khác xúc phạm như vậy.
“Không phải lỗi của anh. Đây cũng không phải là chuyện anh có thể kiểm soát được. Chỉ là trong lòng ai cũng có một giới hạn, bố mẹ đối với em ơn trọng như núi, cho nên em mới tức giận như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, “Không sao đâu.”
“Thật sự xin lỗi Kỷ tiểu thư.” Mẹ Hạ cũng vội nói, “Tôi tin là bất cứ ai nói Tâm Lan như vậy con bé chắc chắn cũng sẽ tức giận. Tâm Lan, phải biết đặt mình trong hoàn cảnh người khác, những lời như thế này về sau tuyệt đối đừng nói nữa.”
“Mẹ, con biết sai rồi, con xin lỗi.” Hạ Tâm Lan nước mắt chảy dài.
Kỷ Hi Nguyệt cười: “Biết lỗi sửa sai thì chẳng còn gì tốt đẹp bằng. Tôi cũng không phải là kiểu người cố chấp, tâm trạng của cô tôi có thể lí giải được. Ăn cơm đi. Dù gì Cố Cửu lâu lâu mới về thăm nhà, mọi người quây quần được bên nhau cũng là chuyện hiếm khi. Không nói đến chuyện tình cảm nữa, chúng ta bàn về những nơi vui chơi ở thủ đô đi ạ.”
Bốn vị trưởng bối đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều đánh giá rất cao về Kỷ Hi Nguyệt, đây õ ràng là một cô gái có trái tim vị tha.
Bao gồm cả Cố Toàn Nghĩa, người từ ban đầu không để Kỷ Hi Nguyệt vào mắt, nhưng giờ phút này ông lại cảm thấy cô gái này có thể quản được đứa con trai bướng bỉnh của mình, hơn nữa ông đã nhìn thấy ánh mắt mà con trai dành cho cô là chân tình.
“Đúng đúng đúng, Tiểu Nguyệt, con dự định ở lại đây mấy ngày?” Mẹ Cố vội vàng nói, sau đó vỗ lưng Hạ Tâm Lan, “Được rồi, đừng khóc nữa. Coi như là một bài học, cũng không phải chuyện xấu gì.”
Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Cố Cửu rồi khẽ cười nói: “Con đã xin đài truyền hình nghỉ một tuần, nên có thể đi chơi được nhiều nơi ạ.”
“Ừm, ngày mai dẫn em đi tham quan.” Cố Cửu đưa tay khẽ xoa đầu cô, mái tóc dài gợn sóng êm mượt khiến anh vô cùng thoải mái và không nỡ buông tay.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình đưa mắt nhìn Cố Cửu, chỉ thấy trong mắt anh đầy sự thích thú.
Tên này diễn kịch thôi có cần phải thật thế không?
Đến cô cũng phải thực lòng bái phục.
Di động của Vô Cốt đột nhiên vang lên, cô ta cười ngượng ngùng xin lỗi mọi người rồi mở điện thoại ra. Là tin nhắn của cậu chủ.
“Tình hình bên Cố gia thế nào rồi?” Triệu Húc Hàn viết.
Vô Cốt đọc tin nhắn mà sửng sốt, một hồi lâu mới hoàn hồn lại ngước đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu, sau đó hồi âm: “Cậu chủ, vẫn đang dùng cơm. Tiểu thư và Cố thiếu diễn kịch rất chân thật.”
“Chụp ảnh.” Triệu Húc Hàn trả lời.
Tim Vô Cốt đập thình thịch, tình huống này có chút xấu hổ, làm sao để chụp đây? Cô ta chỉ còn cách giả vờ xem điện thoại, còn những người khác vẫn đang trò chuyện.
Lặng lẽ chụp được một bức ảnh, là hình ảnh Cố Cửu cười gắp đồ ăn cho Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt cũng cười nhìn lại anh ấy.
Cô ta nghĩ bụng, cậu chủ nhìn thấy tấm ảnh này sẽ nghĩ như thế nào đây, tốt nhất là cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt lẳng lơ mà vứt bỏ cô đi.
“Được,” Triệu Húc Hàn rất lâu sau mới hồi âm lại một chữ.
Vô Cốt có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo qua chữ ‘được’ của cậu chủ, khóe môi cô ta khẽ rướn lên.
Bầu không khí trên bàn ăn bắt đầu tốt lên, Hạ Tâm im lặng ăn cơm còn những người khác trò chuyện về phong thổ nhân tình của thủ đô. Kỷ Hi Nguyệt nghe mà mắt sáng cả lên, không kiềm lòng được muốn đi chơi ngay lập tức.
Ăn cơm xong Cố Cửu đưa Kỷ Hi Nguyệt đến căn phòng mà tối nay cô ngủ lại: “Tiểu Nguyệt, thật sự có lỗi với cô quá. Tôi cũng không ngờ Hạ Tâm Lan lại điên cuồng đến mức nói ra những lời khiến cô tổn thương như vậy.”