“Bốp!” Kỷ Hi Nguyệt vừa xoay người liền cho Vô Cốt một cái tát.
Vô Cốt không khỏi sửng sốt, sau đó nổi cơn thịnh nộ, giơ bàn tay lên định tát trả Kỷ Hi Nguyệt.
Nhưng kết quả là cô ta chưa kịp đánh đã bị ăn ‘liên hoàn tát’ của Kỷ Hi Nguyệt. Không có đường để phản kháng hay tránh né, Vô Cốt cứ thế mà hứng trọn mấy cái tát của cô.
“Vô Cốt, nếu cô còn dám ăn nói ngông cuồng, tôi sẽ giết cô đấy!” Sát khí trong mắt Kỷ Hi Nguyệt, Vố Cốt có thể nhìn thấy rất rõ ràng, sau đó cô xoay người rời đi.
Còn Vô Cốt thì hoàn toàn chết lặng, cô ta còn chưa kịp phản ứng, vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao ở trước mặt Kỷ Hi Nguyệt, một chút năng lực phản kháng cô ta cũng không có? Chuyện này, chuyện không thể nào? Vừa nãy cô ta bị trúng tà rồi sao?
Nhưng cảm giác đau đớn và sưng tấy trên mặt cho cô ta biết rằng mọi thứ đều là sự thật.
Vô Cốt bỗng nhiên hoang mang đến biến sắc, bởi vì thực lực của Kỷ Hi Nguyệt khiến cô ta không thể tưởng tượng được. Nói gì thì cô ta cũng thuộc hàng giỏi trong hệ thống vệ sĩ của Triệu gia.
Vậy mà lại bị Kỷ Hi Nguyệt đánh đến không kịp trở tay, còn không có lực để đánh trả lại nữa chứ?
Đây nhất định là cô ta chỉ đang nằm mơ thôi, nhất định nhế.
Tiếng còi bất chợt xe vang lên, Vô Cốt sực tỉnh tránh đường, lật đật chạy về xe, nhìn gương mặt bị đánh qua kính chiếu hậu, cô ta lại lần nữa chết sững.
Kỷ Hi Nguyệt bây giờ rất sảng khoái. Vốn dĩ cô không định bộc lộ trước mặt Vô Cốt, nhưng người phụ nữ ngu xuẩn này thật sự quá đáng ghét, đáng ghét đến mức làm cô không nhịn được mà phải nổi trận lôi đình.
Hy vọng lần này cô ta có thể rút ra được bài học, để sau này đối xử với cô lịch sự hơn, bằng không bên cạnh cứ tồn tại mấy phần tử ngáng đường này, tâm trạng của cô sẽ không tốt lên được.
Lên đến tầng tám Húc Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt tươi cười chào hỏi với mọi người trên đường đi đến văn phòng của Cố Cửu.
“Tiểu Nguyệt, cuối cùng cô cũng về rồi.” Cố Cửu lập tức bước tới, dang tay muốn ôm Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt vội né người sang một bên: “Nói chuyện đàng hoàng, có mang quà về cho anh này.” Vừa nói cô vừa lấy từ trong túi xách ta một chiếc hộp và đưa cho anh ấy.
Cố Cửu vui mừng nói: “Vẫn là Tiểu Nguyệt đối xử với tôi tốt nhất.” Nói rồi anh ấy mở chiếc hộp ra.
Bên trong là một chiếc kẹp cà vạt bằng kim cương.
“Rất hợp với một vị công tử ăn chơi trác táng như anh đây.” Kỷ Hi Nguyệt bật cươi ha hả.
Cố Cửu dở khóc dở cười: “Tiểu Nguyệt, tôi thật sự không có ăn chơi trác táng.”
“Ăn chơi hay không không quan trọng, quan trọng là quản lý tốt Húc Nguyệt là được. Đúng rồi, vừa nãy tôi có gặp Vô Cốt ở bãi đậu xe.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống rồi nói.
Cố Cửu sửng sốt, nói một tiếng cảm ơn, sau đó đem cất hộp quà rồi quay qua hỏi cô: “Cô ấy không làm khó cô đấy chứ?”
“Tôi vừa đánh cô ta xong.” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, “Liệu anh có đau lòng không nhỉ?”
Cố Cửu hết sửng sốt lại chuyển sang chấn động: “Cô, cô đánh cô ấy? Cô có thể đánh được cô ấy?”
Kỷ Hi Nguyệt liền bực bội nói: “Lẽ nào tôi không thể tiến bộ? Dầu gì tôi cũng huấn luyện được bốn tháng, vả lại còn được các giáo viên giỏi như anh Hàn, La Hi và Long Bân chỉ dẫn mỗi ngày đấy!”
“Khụ khụ, vậy cũng đâu thể đánh lại Vô Cốt chứ? Nghe nói thân thủ của cô khá hơn lão Khôi, nhưng so với Tiêu Ân vẫn còn kém vài phần mà đúng không?” Cố Cửu không tin được.
Kỷ Hi Nguyệt tức đến méo miệng: “Là anh khinh thường tôi thì có. Tôi quả thực đã đánh được cô ta, nhưng chỉ là vài ba cái tát, không tin anh cứ nhìn mặt cô ta là biết.”