“Cái gì!” Kỷ Hi Nguyệt thất sắc.
Triệu Húc Hàn nheo mắt, nói: “Các anh biết chủ nhân của Triệu gia sẽ đến Mỹ?”
“Triệu Thanh Hổ bị bắt cóc, lẽ nào chủ nhân của Triệu gia lại không đến? Muốn giết được anh ta, lần này chính là một cơ hội rất tốt. Đáng tiếc là cho đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy chủ nhân của Triệu gia, cũng không ngờ ám vệ bên cạnh anh ta người nào cũng lợi hại.” Mai Ngọc cũng rất muốn chửi thề.
“Chỉ phái một mình anh đến?” Triệu Húc Hàn lại hỏi.
“Đúng vậy.” Mai Ngọc đáp.
“Bộ các anh tưởng chủ nhân của Triệu gia bất tài vô dụng thế à? Hay là muốn anh đến dâng mạng?” Triệu Húc Hàn cười khẩy, nói.
“Không. Vì Triệu Thanh Hổ bị băng nhóm Hắc Hỏa bắt cóc, nên chắc chắn chủ nhân của Triệu gia sẽ đến cứu người. Tôi định là trong lúc cứu người sẽ tranh thủ ra tay, nhưng không ngờ tốc độ của Triệu gia nhanh hơn mức tưởng tượng! Lúc tôi đuổi đến nơi, người đã được cứu ra ngoài!” Mai Ngọc thở dài, đáp.
“Ai thuê Tôn gia của các anh ám sát chủ nhân của Triệu gia?” Đây mới chính là vấn đề Triệu Húc Hàn muốn biết. Hỏi trước mặt như vậy cốt là để anh ta lơi là cảnh giác.
“Tôi không biết, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của gia tộc thôi.” Ánh mắt của Mai Ngọc rất nghiêm túc.
Triệu Húc Hàn nghĩ cũng đúng, sau đó anh cười khẩy: “Tôn gia dám nhận loại nhiệm vụ này, xem ra là không nể mặt Triệu gia chúng tôi rồi. Mai Ngọc, chủ nhân có dặn là không giết anh, nhưng anh hãy quay về chuyển lời với chủ nhân của Tôn gia, kêu anh ta tắm rửa sạch sẽ mà đợi đi. Dám ra tay với chủ nhân của Triệu gia thì anh ta cũng không sống được yên ổn đâu.”
Nói rồi Triệu Húc Hàn đột nhiên vung tay, Mai Ngọc bất ngờ thét lên một tiếng, một cánh tay của hắn ta liền rơi xuống đất, dọa cho Kỷ Hi Nguyệt một phen hoảng hồn.
“Anh đả thương ám vệ của Triệu gia, đây coi như là trả lại cho anh. Nhớ lấy, nếu còn dám làm hại người của Triệu gia, anh cách cái chết không xa nữa đâu. Biến đi!” Triệu Húc Hàn nói.
Mai Ngọc nhìn Triệu Húc Hàn, bịt cánh tay bị đứt lìa của mình, nói: “Anh, anh là chủ nhân của Triệu gia?”
Bởi vì tốc độ của Triệu Húc Hàn quá nhanh, nhanh đến mức hắn ta vừa mới phát hiện có nguy hiểm đã không còn cơ hội lùi lại. Thân thủ đáng sợ như vậy, hắn ta tuyệt đối không tin đây là ám vệ của Triệu gia.
“Xin lỗi nhé, thực lực của chủ nhân chúng tôi còn mạnh hơn anh ấy nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Mai Ngọc biến sắc, không phải chủ nhân mà đã lợi hại như vậy, vậy thì chủ nhân còn lợi hại đến thế nào nữa? Tiếp nhận nhiệm vụ lần này xem ra là tự tìm đường chết rồi.
Sau đó, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt biến mất trong vài cái chớp mắt.
Mai Ngọc nhìn hai người đột nhiên biến mất, sóng lưng không khỏi lạnh lẽo, sau đó ôm cánh tay bị thương cắn răng rời khỏi.
Trên xe của Long Bân, Triệu Húc Hàn lãnh đạm đến đáng sợ.
Kỷ Hi Nguyệt tháo nón và khẩu trang xuống: “Anh Hàn, anh nghĩ ai muốn giết anh?”
Triệu Húc Hàn khẽ lắc đầu: “Anh cũng không đoán được. Người muốn anh chết rất nhiều, nhưng có khả năng thuê lính đánh thuê của Tôn gia thì chắc chắn không phải dạng vừa.”
“Có khi nào Triệu Thanh Hổ tự biên tự diễn bộ phim này không? Mục đích là muốn dụ anh đến Mỹ, sau đó xuống tay? Chẳng phải trước đây cũng từng có tiền án đấy sao?” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nghĩ được như vậy. Lần trước anh đến Mỹ cũng gặp phải ám sát.
Ấn đường của Triệu Húc Hàn siết chặt lại, nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Bây giờ anh cũng không chắc. Nếu âm mưu thật sự như vậy, xem ra Triệu Húc Hàn anh đã đánh giá thấp vị chú tư này rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng gật đầu: “Liệu Triệu gia còn kẻ thù nào khác không?”
“Kẻ thù thì chắc chắn có, nhưng quả thực rất khó xác định là ai.” Triệu Húc Hàn vò đầu.
“Làm thế nào để tìm được người của Tôn gia? Chắc chắn phải có một người biết chân tướng sự việc chứ!” Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi anh. Đó là cách nhanh nhất để lấy được câu trả lời.