“Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình. Em không phải thần tiên, không thể dựa vào sức lực của một mình em là có thể thay đổi được mọi thứ. Em nghĩ nhiều quá rồi đấy. Xuống luyện tập rồi nghĩ ngơi sớm đi. Nhiều khi ngày mai sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, cười khổ. Cô biết Triệu Húc Hàn đang an ủi cô. Cô cũng biết bản thân không thể thay đổi được lịch sử, cho nên chỉ còn cách làm hết sức có thể.
Tối nay cô huấn luyện đến mệt lả người mới đi ngủ, để không muốn nghĩ đến vụ án quá nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt lên sân thượng, nhìn thấy Triệu Húc Hàn sắc mặt lạnh lùng ngắm ánh mặt trời mới ló dạng. Anh đứng sững như cây kiếm tháo vỏ bọc, nhìn vô cùng sắc bén.
“Anh Hàn, chào buổi sáng.” Kỷ Hi Nguyệt cười chào hỏi, trong ánh mắt đầy vẻ tán thưởng. Người đàn ông này càng nhìn càng đẹp trai, đừng lạnh lùng nữa thì càng tốt.
Triệu Húc Hàn nhướng mắt nhìn cô, sau đó bước tới thấp giọng nói: “Sáng sớm lại xảy ra vụ án cưỡng giết thứ hai.” Triệu Húc Hàn rất không muốn nói cho cô biết, nhưng chuyện đã xảy ra, anh không thể không nói.
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt lập tức tái nhợt, hai mắt đầy vẻ lo lắng nhìn Triệu Húc Hàn, nói lắp: “Thật, thật sao? Là, là nhân viên cửa hàng chân giò hun khói?”
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Trực giác của em rất đúng, cũng xảy ra ở một trong ba cửa hàng mà em đã dự đoán. Chỉ là tên hung thủ này rất xảo quyệt, tầm ba giờ sáng mới giết người. Bên phía cảnh sát phải phục kích cả một ngày, đó cũng là thời gian buồn ngủ nhất. Hơn nữa hung thủ còn nạy cửa sổ vào từ phía sau, cho nên.”
Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt đã trắng bệch đi thì không đành lòng, nhưng nội tâm cũng rất kinh ngạc, trực giác của Kỷ Hi Nguyệt lại một lần nữa chính xác không sai một ly nào.
“Mọi người đều rất buồn. Đồn trưởng Lý vô cùng tức giận, nhưng mọi thứ cũng không còn cách nào cứu vãn. Tiểu Nguyệt, em đừng tham gia vào chuyện này nữa. Đây không phải là chuyện em có thể kiểm soát được.” Triệu Húc Hàn vươn tay đè lên vai cô.
Bởi vì anh nhận ra sự bất thường của Kỷ Hi Nguyệt, cô đang tự trách và đau xót. Nhưng rõ ràng chuyện này không phải lỗi của cô, sao cô lại tự nhận gánh vác cơ chứ.
“Không, nếu không ngăn chặn, sẽ có thêm cái xác thứ ba, thứ tư. Tên hung thủ này đã mất hết lý trí. Hắn ta đã thích cách báo thù trút giận thế này thì càng ngày sẽ càng độc ác. Anh Hàn, em nhất định phải tóm được tên hung thủ này.”
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đầy vẻ kiên định.
Triêu Húc Hàn nheo mắt lại, rất muốn đánh cho cô một trận. Người phụ nữ này lẽ nào tưởng mình học được chút kỹ thuật phòng thân là có thể muốn làm gì thì làm, ngay cả tội phạm cực kỳ nguy hiểm cũng dám đối phó luôn sao?
Chỉ là, khi thấy dáng vẻ hạ quyết tâm của cô, anh đành phải chuyển từ ngăn cản sang giúp đỡ.
Nhưng tập đoàn Triệu thị tham gia phá án, chỉ sợ là thân phận chủ nhân của anh sẽ hứng chịu nhiều chỉ trích hơn.
“Anh Hàn, em làm phóng viên, muốn đưa tin đúng sự thật. Mẹ em làm pháp y, muốn đòi lại công bằng cho người chết. Cho nên, nếu không bắt được hung thủ, em sợ là cả cuộc đời này sẽ sống trong bất an. Anh Hàn, anh có thể hiểu cho em không?”
Kỷ Hi Nguyệt sợ Triệu Húc Hàn sẽ đột nhiên nổi giận. Suy cho cùng đây cũng là một chuyện rất nguy hiểm. Với kinh nghiệm kiếp trước mà nói, chẳng thà đại ma vương nhốt cô vào phòng tối còn an toàn hơn.
“Em muốn độc quyền đưa tin về vụ án cưỡng giết này, anh sẽ không phản đối em tham gia phá án. Nhưng em không thể một mình dính líu, phải để Long Bân theo sát em. Nếu em mất một sợi lông, sau này đừng mơ làm phóng viên nữa, nghe rõ chưa?”
Giọng nói của Triệu Húc Hàn vô cùng lạnh lùng. Anh không thể không tạo áp lực cho Kỷ Hi Nguyệt, nhưng anh cũng biết không thể ngăn cản cô. Cho dù có thể cưỡng ép ngăn cản, mối quan hệ khó khăn lắm mới hài hòa được của hai người sẽ bị rạn vỡ.
Điều này anh thực sự không nỡ.