Kỷ Hi Nguyệt không muốn nói nhiều, kiếp trước cô đã biết mức độ quan tâm của Trần Manh Manh dành cho Chu Dân thế nào, nếu không cũng sẽ không ngốc nghếch bị lừa gạt.
Đây là mối tình đầu của Trần Manh Manh, cho nên kiếp trước mới hủy hoại cuộc đời của cô ấy.
Nghĩ đến sự lạc quan đáng yêu của cô bạn, vì loại đàn ông cặn bã như Chu Dân mà phải trả giá cả một đời, trong lòng cô đột nhiên hận Chu Dân đến nghiến răng nghiến lợi.
Cuối tuần này cô nhất định sẽ đi ngăn cản, chỉ là không biết nên ngăn cản thế nào đây?
“Tiểu Nguyệt, xin lỗi cậu nhé. Phải rồi, cậu vừa mới đánh Ngụy Tiêu Tiêu hung hãn như vậy, cô ta sẽ không ôm hận trong lòng mà trả thù cậu đấy chứ?” Trần Manh Manh lo lắng cho Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Cậu cho rằng nếu mình không đánh, cô ta sẽ không ôm hận trong lòng sao? Loại phụ nữ này chỉ có cách làm dữ với cô ta, cô ta mới biết ngậm mồm!”
Trần Manh Manh suy nghĩ, chắc do bản thân yếu đuối quá nên mới bị ăn hiếp. Nhưng lúc Ngụy Tiêu Tiêu rời đi, ánh mắt đúng là dọa người.
“Tiểu Nguyệt, xin lỗi cậu. Cậu giúp mình mà còn bị liên lụy đến bản thân nữa.” Trần Manh Manh kéo tay cô lại nói.
“Được rồi. Đi nhanh đi, bạn tốt không cần nói mấy lời này.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đuổi cô ấy đi, để tránh người phụ nữ này lại đa sầu đa cảm.
Sau khi Trần Manh Manh rời đi, Kỷ Hi Nguyệt muốn ăn mỳ thịt bò cũng không thành. Sực nhớ đến chuyện đại ma vương ban nãy đến đài truyền hình Hương Thành không biết làm gì, cô lập tức lôi điện thoại ra.
Lúc này trong văn phòng mới trên tầng cao nhất của đài truyền hình Hương Thành, Triệu Húc Hàn đang ngồi dựa vào chiếc sô pha cỡ lớn, Tiêu Ân đứng thẳng tắp bên cạnh, trước mặt là một hàng ba người đàn ông.
Ba người đàn ông này đều là lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình Hương Thành. Sau khi tập đoàn Đế Vương Triệu Thị thu mua đài truyền hình Hương Thành, trong ba người này chỉ có một người thuộc hệ thống của Triệu Gia, hai người còn lại là lãnh đạo cũ trước đây.
Sau khi đổi ông chủ, bọn họ cũng rất hồi hộp, không ngờ sinh thời có thể trở thành thành viên của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, phúc lợi siêu tốt nhưng trách nhiệm cũng nặng hơn rất nhiều, nhất là khi đứng trước mặt vị quản lý trẻ tuổi của Triệu Thị, bọn họ thực sự không dám thở.
“Dương Hồng đã ôm nhiều tài liệu chạy trốn mà giờ các anh mới biết sao?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn ba người trước mặt.
Lí Bân, người của Triệu Gia vội vàng nói: “Cậu chủ, việc tiếp nhận tương đối gấp gáp nên nhất thời chưa điều tra rõ. Vốn dĩ là tôi có thể giải quyết nhưng bên phía Nhất Gia lại nắm được thóp.”
“Chủ tịch, Dương Hồng là một người nhìn rất trung thực, nhưng không ngờ sau lưng anh ta lại toan tính nhiều như vậy. Việc xảy ra bất ngờ, cũng không thể hoàn toàn trách Lí Bân được.” Chú Vương là người cũ vội nói giúp.
Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn càng lạnh hơn.
Thật ra cũng không phải việc gì to tát, nhưng anh hai Triệu Nhất Gia lại nhúng một chân vào, làm cho sự việc bị biến chất khó giải quyết hơn một chút.
Đang còn lạnh lùng nhìn ba người, đột nhiên di động trên bàn vang lên âm báo tin nhắn.
Triệu Húc Hàn ngồi thẳng người dậy, cầm lấy di động mở ra xem. Tiêu Ân đứng bên cạnh kịp thời liếc mắt nhìn thấy được một chữ ‘Nguyệt’.
“Anh Hàn, anh đang ở đâu vậy?” Đằng sau còn thêm mặt cười dễ thương.
Triệu Húc Hàn nghiêng đầu, Tiêu Ân hết hồn lập tức nhìn thẳng về phía trước. Sau gáy cậu chủ có mắt sao?
“Có chuyện gì sao?” Triệu Húc Hàn nhanh chóng đáp lại.
“Tôi chưa ăn cơm, muốn ăn cơm với anh được không?” Kèm theo một biểu cảm tủi thân đáng thương.
Triệu Húc Hàn cau mày, nhìn di động một hồi mới trả lời lại: “Được, tôi đến cổng Cảng Long đón em.”