“Tối nay tôi sẽ đến gần đó để ăn cơm. Sau khi sự việc xảy ra, tôi sẽ nhanh chóng đăng tải tin tức để gây ồn ào. Đội trưởng Biên, là nhân viên cảnh sát của khu vực các anh đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt gửi vào nhóm chat.
“Đúng vậy, tôi đã sắp xếp người rồi, xảy ra chuyện là sẽ tới hiện trường ngay.” Đội trưởng Biên hồi âm.
“Vương Nguyệt, cô nhớ cẩn thận đấy. Mấy hôm nay tin tức khá ồn ào, tôi sợ bọn buôn lậu m.a tú.y không nhịn được sẽ ra tay với cô!” Lý Đỉnh rất cảm kích sự giúp đỡ của Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy cảm thấy cô đúng là một phóng viên chính nghĩa.
“Tôi đang chờ bọn chúng đến đây. Đến đi để tôi tóm người, tóm được một người cũng có chút manh mối rồi.” Kỷ Hi Nguyệt gửi một mặt cười.
“Vương Nguyệt, cô tuyệt đối đừng lơ là cảnh giác, bọn chúng có súng đấy.” Đội trưởng Biên lo lắng nói.
Kỷ Hi Nguyệt đáp lại: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận.”
“Nhất định phải kêu vệ sĩ của cô đi theo đấy nhé, cậu ấy có vẻ không đơn giản đâu.” Lý Đỉnh nói.
“Đúng vậy, một mình anh ấy có thể chọi được ba người.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
“Vậy cầu chúc cho chúng ta sớm bắt được cá lớn, đồng thời sớm trả lại công đạo cho người đã khuất.” Lý Đỉnh vẫn còn đau lòng cho người bạn thân Hà Vĩ của mình.
Ngày nào vụ án còn chưa giải quyết xong, anh ấy không tài nào nhắm mắt ngủ ngon được, vì cứ mãi đắm chìm vào tự trách.
Kỷ Hi Nguyệt buông điện thoại xuống, sau đó ngồi im bất động, trong đầu vẫn đang tính toán. Tính đến thời điểm hiện tại thì cô chỉ mới nhận ra được Kiều Thanh và trưởng phòng Kim là thành viên của tổ chức buôn lậu m.a tú.y, nhưng kiếp trước trên mặt báo lại có tới mười mấy bức ảnh của bọn buôn lậu, những tên còn lại vẫn chưa thấy xuất hiện.
Là vì chưa gia nhập vào tổ chức, hay là vì tất cả đang lẩn trốn trong bóng tối?
Nhưng trên tờ báo có điểm mặt những tên đầu sỏ nhỏ của bọn buôn lậu m.a tú.y, vì toàn tổ chức có trên hàng trăm người, nên Kỷ Hi Nguyệt nghĩ chắc chắn sẽ có không ít các tên đầu sỏ nhỏ, chỉ là cô không tìm ra được mà thôi.
Mà tên trùm của tổ chức này đến bây giờ cô vẫn chưa nhớ được tên, thực sự có phần sốt ruột, nhưng cô tin nếu tên này xuất hiện trong tầm mắt của cô, chắc chắn cô sẽ nhận ra ngay, giống như cô từng nhận ra trưởng phòng Kim vậy.
Cô bắt đầu lên mạng tìm hình ảnh của mấy tên tội phạm. Cảng Long có ghi chép lại hồ sơ tội phạm. Liễu Đông thấy trên màn hình máy tính cô nhảy ra nhiều bức ảnh, bèn ngó lại xem.
“Chị Nguyệt, chị đang tìm bọn buôn lậu m.a tú.y à?” Liễu Đông tương đối hiểu Kỷ Hi Nguyệt.
“Ừm, đang xem thử coi có ai quen mắt không.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
“Chị Nguyệt, vụ án lần này quá nguy hiểm, chị nhớ phải cẩn thận đấy.” Liễu Đông có chút áy náy, bởi vì cậu không thể tham gia vụ án này, vì Lộc Hùng và Vương Nguyệt kiên quyết không cho cậu và anh Béo theo chân.
Nhưng hai người cậu có thể giúp cô sắp xếp hình ảnh và hồ sơ, hay chỉnh lý gì đó. Có điều, tên phóng viên xuất hiện trước công chúng và chạy tin bên ngoài thì chỉ có một mình Vương Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tôi biết rồi, đừng lo lắng cho tôi. À phải rồi, cậu với Manh Manh thế nào rồi?”
Liễu Đông thoáng chốc đỏ mặt: “Cũng, cũng ổn. À, Manh Manh nói, nếu chị có thời gian thì chúng ta đi ăn bữa cơm.”
“Ồ? Hai người muốn chính thức tuyên bố?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.
Liễu Đông xấu hổ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đấy là Manh Manh nói mà. Với lại gần đây chị bận bịu như vậy, chúng ta cũng nên tụ tập với nhau để xã hơi một chút.”
“Được rồi, khi nào giải quyết vụ này xong tôi sẽ hẹn hai người đi ăn một bữa ngon.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Liễu Đông lập tức gật đầu. Nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười vui vẻ trong dáng vẻ của Vương Nguyệt, cậu cảm thấy hình như không còn khó coi nữa mà ngày càng thuận mắt hơn.
Dĩ nhiên là dáng vẻ này tuyệt đối không đẹp bằng Manh Manh của cậu.
Nghĩ đến Trần Manh Manh, Liễu Đông lại lên tiếng: “Phải rồi chị Nguyệt, Manh Manh đã đến Húc Nguyệt rồi đấy.”