Miễn là tin tức, thì những tiêu đề và bản tin nóng hổi trong vài tháng qua hầu như đều được đưa tin bởi Vương Nguyệt, một phóng viên thực tập của đài truyền hình Cảng Long.
Phía trước, trưởng phòng Kim đã bước lên bục phát biểu. Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt nhìn, có vẻ như ông ta vẫn định diễn thuyết, xét cho cùng thì ông ta cũng là trưởng phòng truy nã tội phạm m.a tú.y.
Chỉ là sau khi trưởng phòng Kim ngồi xuống, ông ta liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Kỷ Hi Nguyệt.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Hi Nguyệt cũng rất kinh ngạc. Ánh mắt của trưởng phòng Kim rất sắc bén, chỉ có điều là ông ta cũng không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại đang nhìn mình.
Sau đó khóe miệng ông ta vẽ ra một nụ cười thân thiện, gật đầu chào Kỷ Hi Nguyệt như vẻ rất thân thiết.
“Ông ta đang nhìn tôi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ thì thầm với ba vị đội trưởng bên cạnh, sau đó cười khẩy một tiếng.
“Xem ra ông ta rất có ấn tượng với cô, cô phải chú ý an toàn đấy.” Lý Đinh thấp giọng nói với Kỷ Hi Nguyệt, nhưng đầu anh ấy không hề xoay chuyển, vẫn nhìn thẳng vào vài vị lãnh đạo đang đi tới đi lui trên khán đài.
Ánh mắt của trưởng phòng Kim khẽ di chuyển, sau đó nhìn qua người khác rồi gật đầu cười cười. Nếu không phải biết ông là bọn buôn lậu m.a tú.y, có lẽ ngay cả Kỷ Hi Nguyệt cũng sẽ không nghi ngờ một người như vậy.
Ẩn nấp quá tài tình, diễn xuất cũng phải gọi là quá đỉnh.
“Tiếp theo xin mời trưởng phòng Kim báo cáo về tình hình cụ thể và tiến độ truy tìm bọn buôn lậu m.a tú.y gần đây của thành phố.”
Mọi người vỗ tay, Kỷ Hi Nguyệt cũng vỗ tay cổ vũ, nhưng khóe miệng cô không nhịn được mà cong nụ cười châm biếm, cô muốn xem loại người này làm sao còn mặt mũi để nói mấy lời chính nghĩa đây.
Trong tay trưởng phòng Kim có một cuốn tập, ông ta khẽ đằng hắng cuống họng, sau đó bắt đầu báo cáo.
Kỷ Hi Nguyệt phát hiện mấy năm gần đây quá trình truy nã tội phạm m.a tú.y đang không ngừng diễn ra, hơn nữa còn bắt được không ít bọn buôn lậu m.a tú.y, nhưng đa số đều là mấy bọn côn đồ lẻ tẻ, căn bản vẫn chưa tóm được thủ phạm chính, cho nên trên thực tế cũng không mấy hiệu quả. Thay vào đó, phạm vi hoạt động của bọn buôn lậu m.a tú.y lại càng ngày càng mở rộng hơn.
Phần giới thiệu của trưởng phòng Kim kéo dài mất hai mươi phút, Kỷ Hi Nguyệt không hề ghi chép, cô chỉ ghi lại lời của mấy vị lãnh đạo khác.
Phần cuối cùng là của phó đồn Lý, ông ấy vừa lên tiếng đã chỉ rõ tất cả những tin tức liên quan đến vụ án truy nã tội phạm m.a tú.y đều sẽ được phóng viên tân binh Vương Nguyệt của đài truyền hình Cảng Long đưa tin, để cho các khu vực khác làm quen với Vương Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra, cô đành phải đứng dậy gật đầu chào mọi người, để mọi người hoàn toàn làm quen với dảng vẻ xấu xí của cô.
“Tôi đã nói mà, để cô vào đây chắc chắn là có thâm ý.” Đội trưởng Biên bật cười.
“Đây là đang đẩy tôi lên đầu ngọn sóng thì có?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, chuyện này có khác gì mời bọn buôn lậu m.a tú.y đến làm thịt cô đâu? Như vậy sẽ chẳng còn ai đưa tin nữa.
“Có lẽ phó đồn Lý đã có tính toán.” Đội trưởng Biên nói, “Nhưng nói gì thì chuyện này cũng rất nguy hiểm, cô nhớ để vệ sĩ theo sát mình.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại thấy bất an.
Cô thiết nghĩ, lẽ nào phó đồn Lý đang gài bẫy cô? Vì ông ta biết cô là Kỷ Hi Nguyệt, còn có mối quan hệ không bình thường với Triệu Húc Hàn, lúc trước Triệu Húc Hàn còn vì cô mà gọi điện thoại đến hỏi thăm ông ta.
Vậy nghĩa là phó đồn Lý đang định đem cô ra làm mồi nhử? Để bọn buôn lậu m.a tú.y giết cô bịt miệng, Triệu gia chắc chắn sẽ ra tay bảo vệ cô, đến lúc đó cảnh sát sẽ có được sự hợp tác của Triệu gia?