Cả người anh cũng càng ngày trở nên trầm mặc.
Vẫn luôn trầm ổn nội liễm, càng lạ nội liễm hơn.
Đụng đến bất kỳ người nào, đụng đến bất kỳ trường hợp giao tiếp, anh đều hữu lễ mỉm cười, thậm chí ở trên đường cái, vẫn duy trì phẩm tính như cũ, Tịch Giản Cận đã hình thành thì không thay đổi.
Chỉ là người quen biết anh đều phát hiện, thỉnh thoảng anh sẽ ngẩn người.
Giống như lúc huấn luyện bộ đội, Tịch Giản Cận cho tới bây giờ đều là một bước kế một bước, cho tới bây giờ không có sai lầm, thế nhưng hiện tại thỉnh thoảng anh đang ra lệnh, đột nhiên trầm mặc hồi lâu, lưu lại binh lính nhìn nhau.
Giống như lúc ở trên đường cái, anh lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào một thứ, nghiễm nhiên ngẩn người, sau đó giống như nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên liền mím môi, bắt đầu cười khẽ, khóe mắt xuất hiện một vòng bi ai.
Ví dụ như anh sẽ một người đi qua quán cháo bảy năm trước mà Bạc Sủng Nhi thường xuyên đi qua, ở căn phòng giữ lại cho cô, ngồi ở chỗ của cô, uống cháo cô thích, rất ngọt, anh vốn không ưa thích, nhưng vẫn đều ăn xong, nhìn giấy báo, bắt đầu lật qua lật lại, tìm ra trò chơi dố chữ, anh liền cầm bút, bắt đầu điền lên, đến một nửa, anh không nhịn được uốn khóe môi, lẩm bẩm một câu, lúc em đi học đến cùng nhớ kỹ cái gì? Nói xong, nụ cười của anh liền trở nên vô cùng ưu thương, thế nhưng một giây sau, anh lại chậm rãi cúi thấp đầu, nghĩ đến nếu như là cô, có lẽ sẽ nói với mình, em nhớ kỹ Tiểu Tịch rồi!
Ví dụ như Tịch Giản Cận sẽ trở lại trong căn hộ bọn họ, ngồi xuống một đêm, lại không ngủ lại nơi đó, mà ở bên trong anh cũng không có để cho người ta quét dọn, cửa sổ cũng chưa từng mở ra, mỗi lần đi vào, anh đều có thể ngửi thấy mùi trên người cô, giống như cô chưa từng cách anh đi xa.
Thời gian cứ như thế vượt qua, người mà anh tưởng niệm, từ đầu đến cuối không có về nước, mỗi ngày anh vẫn ra sân bay tra chút hành tung của cô.