Sau đó, Tần Thánh phất phất tay, mang theo bảo vệ chính mình mang tới.
Lúc này người trong quán bar mới rối rít tỉnh táo lại.
Bọn họ đều cảm thấy giống như mơ một giấc mơ không chân thật, tuy nhiên lại nhìn kính vỡ trên đất, lại nói cho bọn đây là sự thật.
Vốn là thi đấu PK, mà người kia, hiển nhiên là nhất định phải thắng được, xem như toàn bộ bọn họ hô nhau mà lên, cũng đánh không lại người kia.
Cho nên, mỹ nhân bị anh mang đi, cũng khiến mọi người tâm phục khẩu phục, nhìn thấy quán Bar "Dạ Sắc" lúc này hỗn loạn tưng bừng, những người kia cũng không hề có tâm tình ở lại, cho nên, liền nhao nhao rời đi, đều tan hết!
************************
【 những trí nhớ vụn vặt tựa như cuốn phim, một màn một màn, chậm rãi trôi qua, châm chọc, ta đã từng yêu)
Tịch Giản Cận vẫn cảm thấy, bảy năm về sau, chính mình sẽ không tức giận!
Anh cảm thấy, chính mình kinh nghiệm tình cảm và mọi chuyện, đã nhiều lắm, tuổi gần 23, sóng to gió lớn, cũng đã đi qua rất nhiều.
Thất tình, sinh tử, ly biệt, trách nhiệm......
Nặng nề gì đó, anh đều không có rơi rụng một cái.
Cho nên, anh cảm thấy, lòng chính mình, đã sớm vết thương chồng chất, cho nên sẽ không biết đau đớn, đao thương bất nhập rồi.
Cho nên, xem như lúc trước anh vào quân khu, mang theo đội ba, bị nó chê cười châm chọc, lúc khiêu chiến, anh cũng chỉ là cười một tiếng, không giải quyết được gì, cảm thấy không có cái gì đáng giá tức giận.
Cảm xúc của người, kỳ thật như là một loại tình cảm.
Khi yêu, khi quan tâm, khi ưa thích, thì mới có tình như vậy.
Thế nhưng...... Giờ này khắc này, Tịch Giản Cận cảm thấy mình thật sự tức giận rồi!
Cô có thể đi theo một người đàn ông, sinh hoạt thật tốt, nói chuyện yêu đương thật tốt, anh dễ dàng tha thứ, anh cũng có thể tiếp nhận, thế nhưng cô lại quang minh chính đại ở trước mặt nhiều người như vậy, chơi dạng trò chơi này......