Thế nhưng...... khoảng cách Tịch Giản Cận quá gần Bạc Sủng Nhi, tốc độ súng cực nhanh, anh chung quy là người, không phải thần, dù sao nhanh nhẹn, bạo phát lựccho người ta hoảng sợ, lại vẫn không có tránh đi được súng.
Anh phi thân vọt lên, súng đã ngắm vào vai trái anh.
Trong nháy mắt Máu tươi phun ra.
Anh chỉ là cảm giác nhói lên quen thuộc, cả người liền ngã rơi xuống đất, hai chân lảo đảo mấy lần, mới miễn cưỡng ổn định thân thể của mình, không có ngã trên mặt đất.
Lễ phục chú rể màu đen, trong nháy mắt bị máu tươi thấm ướt.
Anh bưng lấy vai trái đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, mang theo im ắng hỏi thăm.
Anh lại không nghĩ tới, cô thế mà ngoan lệ như vậy, ngoan lệ đến...... Anh không muốn cô, cô liền thật muốn xuất thủ giết anh!
Bạc Sủng Nhi nhìn Tịch Giản Cận bị thương, đáy lòng đột nhiên siết chặt, cũng may không phải chỗ yếu hại, dứt khoát gây ra mất mạng, thế nhưng trong lòng, cuối cùng vẫn đau.
Yêu một người, đã là như thế.
Thương tổn người anh, đau nhức lòng cô!
Hàn Như Y bị Tịch Giản Cận đẩy trên mặt đất, bời vì lực lớn, cả người cô ta có chút choáng váng, chờ đến khi cô ta nhanh chóng tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Tịch Giản Cận, súng đã bắn vào thân thể anh.
Hàn Như Y hét lên một tiếng, toàn thân run rẩy bò từ đất lên.
"Giản Cận...... Giản Cận...... Anh có sao không?"
Hàn Như Y đứng lên, vừa đi hai bước, liền ngã trên mặt đất, cô ta quay đầu, trừng mắt nhìn Bạc Sủng Nhi, trong mắt mang theo cừu hận: "Cô vì sao phải làm như vậy? Cô thật sự muốn giết anh ấy sao? Chẳng lẽ lòng cô bằng đá sao?"
Miệng Hàn Như Y chập trùng lên xuống, nghiêm chỉnh tức giận, cô ta dùng khí lực lớn, từ mặt đất bò lên, dốc sức đi về phía Tịch Giản Cận.
Có thể là có người nhanh hơn cô ta một bước.
Cô gái mặc váy màu đỏ, đã đoạt trước một bước chặn cô ta lại, đẩy cô ta sang một bên, ánh mắt mang theo vài phần quật cường, lẳng lặng nhìn Hàn Như Y: "Anh ấy là của tôi!"
Anh ấy là của tôi!
Cô không thể động đến anh ấy!