Lúc này thấy người thật, lại rung động lòng người như vậy, mỗi người không nhịn được trợn tròn mắt.
Tịch Giản Cận không nghĩ tới Bạc Sủng Nhi sẽ chạy đến bộ đội tìm mình, đầu tiên là lúng túng một hồi, sau đó nhìn thấy Bạc Sủng Nhi bị nhiều binh lính soi mói nhìn, cũng là một bộ vô cùng bất an, nhất thời đi tới bên cạnh cô, cản trở mặt của nhiều người như vậy, dắt lấy tay cô, bước nhanh về phòng của mình.
Đẩy cửa ra, đem cô đẩy vào, trừng mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hỏi: "Làm sao em tới đây hả?"
Cô hé mắt, có chút xấu hổ, có chút khó chịu, cuối cùng vẫn nói thật: "Tịch, em nhớ anh!"
Tịch Giản Cận bị cô nói như vậy, nhất thời nghẹn lời.
Vươn tay, kéo cô vào trong ngực, ôm một hồi, mới ngẩng đầu, nhìn thời gian một chút, mới 40, suy nghĩ một hồi, sau đó cúi đầu xuống, hôn lấy hai má của cô, nói ra: "Em ở chỗ này chờ anh, ta kiểm tra xong bọn họ, liền mang em đi."
Bạc Sủng Nhi đỏ mặt gật đầu, Tịch Giản Cận quay người dự định rời đi, sau đó, vẫn là không yên lòng dặn dò một câu: "Không cho phép đi ra, liền ở trong phòng này!"
"Ừm." Bạc Sủng Nhi gật đầu.
Tịch Giản Cận mới rời đi.
Bạc Sủng Nhi đứng ở cửa sổ phòng anh, dễ dàng nhìn thấy bóng anh rời đi, nhìn anh mang theo lính của anh, khí thế hung hăng đi đánh trận.
Rất xa rồi.
Cô đã không nhìn thấy thân ảnh của anh, thế nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng đánh
Trên mặt của cô, nhất thời ngọt ngào.
Nhìn quanh phòng ngủ, chỉ là một cái giường, một cái bàn máy tính, một cái nhà vệ sinh, thật đơn giản.
Mà đồ vật rất ít, chỉ có một bộ thường phục.
Sợ là anh rất ít ở chỗ này đi.
Bạc Sủng Nhi nằm ở trên giường, liền có thể ngửi được mùi đặc trưng của Tiểu Tịch, không nhịn được bối rối đột kích, liền mệt mỏi ngủ một hồi.
Ngoài cửa sổ, tiếng binh lính la rất vang, tiếng va chạm cũng rất vang, cô ngủ cũng không an ổn, không được bao lâu liền tỉnh lại, khi đó, đã 6 giờ rồi.