" Đối với em mà nói, không lãng phí mới là chuyện không đạo đức! Tập đoàn Bạc Đế nhiều tiền như vậy, nếu như em không tiêu giúp, như vậy chỉ có vào chứ không có ra, càng ngày càng nhiều, em sợ mọi người buồn bực vì không biết xài như thế nào cho hết, cho nên em vì mọi người giải sầu, mọi người hẳn là cũng cảm tạ em "
Bạc Sủng Nhi nghịch ngợm nói, Tần Thánh một câu cũng nói không nên lời, Tịch Giản Cận thì bưng chén rượu cười một tiếng, nhiều năm trôiqua, cô vẫn trước sau như một nhanh mồm nhanh miệng...
"Bạc Sủng Nhi, da mặt em thật dầy!"
"Cảm ơn khích lệ! Chẳng qua A Thánh, nếu anh nói em thật là lợi hại, có lẽ em sẽ càng cao hứng a! Chẳng qua nói lại, em thật đúng là lợi hại nhất... Ở trên thế giới này, Bạc Tình là lớn nhất, nhưng mà Bạc Tình càng lợi hại, nhưng cũng không thế thoát khỏi lòng bàn tay Thất Thất, Thất Thất sợ cái gì nhất, sợ nhất chính là em khóc a... Em muốn làm gì, trở về chỉ cần nhỏ hai giọt nước mắt, thì cái gì cũng có thể làm được rồi!"
Bạc Sủng Nhi dương dương đắc ý nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, vẫn nhìn a nhìn, nhìn lòng của cô, cũng ấm áp giống như một vũng xuân nước, chẳng qua là đeo vẻ đau thương.
Cô cùng a Thánh, một xướng một họa nói hồi lâu như vậy, làm sao anh cũng không thèm sáp lưỡi vào nói chuyện?
Trước kia anh không phải như thế, mặc dù cũng rất chững chạc, nhưng là lại rất biết chậm rãi mà nói...
Bảy năm này, ước chừng bảy năm, Tiểu Tịch của cô, rốt cuộc đã trải qua những gì, ngay cả tính cách, cũng thay đổi nhiều đến thế?
Bạc Sủng Nhi cảm giác mình có chút đau lòng.
"Em lợi hại nhất? Nhưng anh không có cảm thấy thế đâu! " Tần Thánh bĩu môi, sau đó xấu xa cười, chỉ chỉ hạ thân Tịch Giản Cận, tiến tới bên tai Bạc Sủng Nhi, gằn từng chữ không có ý tốt nói: "Bọn anh làm đàn ông đều có vật kia, có thể khi dễ phụ nữ bọn em nhỉ? Em cảm thấy em có thể lợi hại hơn bọn anh sao?"
Tịch Giản Cận sắc mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng cúi đầu.
Bạc Sủng Nhi âm thầm vươn tay, hung hăng véo eo Tần Thánh, anh nói cái lời vô vị gì thế?
Song, một giây sau Bạc Sủng Nhi liền đảo mắt, trong lúc bất chợt chuyển đến bên người Tịch Giản Cận, không có ý tốt tiến tới bên tai của anh.
Hơi thở như lan, toàn bộ hướng về phía bên tai của anh thổi tới, cảm giác được thân thể của anh căng thẳng, cô mới mở trừng hai mắt.
Sau đó Bạc Sủng Nhi cắn hàm răng, chỉ chỉ nửa thân dưới của mình, mềm nhũn nói: "Nhưng là, mẹ em nói, chỉ cần em có vật này, muốn ăn bao nhiêu cái vật kia là có thể ăn bấy nhiêu cái!"