Toàn bộ sân tập yên tĩnh quỷ dị.
Tất cả mọi người nín thở, chờ đợi tiếng súng vang lên.
“Dừng tay, cầu ngài dừng tay, tôi nói, tôi nói...... Là lão tổng công ty Phong Nguyên để cho chúng tôi làm......”
Thế nhưng đã trễ, súng đã nhấn cò.
Đứng trước hắn, ngoại trừ tử vong, chính là tử vong!
Toàn bộ người, đều tay chân lạnh băng.
Giết người a...... Đây chính là công khai giết người......
Tịch Giản Cận lại chậm rãi buông thõng tay xuống, ánh mắt nhìn lên trước, bình tĩnh không hề dao động.
Thế nhưng là, đến sau cùng, truyền đến một tiếng không nổ.
Súng trong tay Tịch Giản Cận, bắn ra lại là súng rỗng.
Tiếng động gào thét.
Người kia đứng ở đối diện Tịch Giản Cận, không thể tin nghe cái tiếng kia, như mộng tỉnh, hai chân cũng không nhịn được co quắp ngã xuống.
Tịch Giản Cận nhìn hắn ta, cười lạnh, giọn nói cực kỳ lạnh nhạt: “Tao để mày xem một chút, súng nê chơi thế nào —— —— “
Sau đó, mọi người chỉ thấy thân ảnh của anh, di chuyển cực kỳ nhanh chóng, mang theo súng, sau đó, liền nhìn thấy anh giơ súng, bắn về nơi xa.
Lần này không phải là rỗng.
Thực sự là có tiếng súng.
Bọn họ giương mắt nhìn, chỉ thấy quả táo trên đầu một người vỡ vụn, rơi xuống đất.
Tịch Giản Cận lên đạn, nhắm chuẩn, tiếp tục bắn, liên tiếp về sau, anh lại bắt đầu lên nòng, bắn ra ba phát, căn bản không chớp một mắt.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, không thể tin nhìn một màn trước mặt, trên mặt không có huyết sắc.
Người đầu anh chỉ bắn có một lần, khi anh ngắm sang người khác, lại bắn liền ba phát, động tác thuần thục, mà lại càng bắn càng hưng.
Mãi cho đến khi anh hoàn toàn bắn xong, lúc này mới cầm súng trong tay, đặt lại chỗ cũ, hai tay ôm ngực, nói với cảnh sát đứng xem bên cạnh: “Bỏ bọn họ ra.”
Lúc này cảnh sát mớivẫn còn sợ hãi, nhanh chóng tháo dỡ, mà hai cái người bị buộc đã sớm ướt sũng cả quần, một bước cũng không nhúc nhích, trực tiếp nằm sấp ở trên mặt đất, hồn đều không biết bay đến nơi nào.
Mà một màn này, cục trưởng cục cảnh sát và mấy người khác cũng phải nhìn lên vách tường.