Lúc này h ai người mới không nhanh không chậm ra cửa.
Tịch Giản Cận nhìn thấy bọn họ đi ra, vội vàng mở cửa xe.
Bạc Sủng Nhi cố ý hiểu lễ đứng ở nơi đó, dịu dàng vừa cười vừa nói: "Ngại quá, em ngủ trễ."
Tịch Giản Cận lắc đầu, nói: "Không có gì."
Một chút cũng không có dấu hiệu tức giận.
Mà Tịch Giản Cận còn đặc biệt quan tâm hỏi một câu: "Ăn sáng chưa?"
Bạc Sủng Nhi gật đầu, nhét Tiểu Hải Dương vào trong xe, lại hỏi: "Anh ăn chưa?"
Tịch Giản Cận lắc đầu, lúc này Bạc Sủng Nhi mới mở cửa sổ xe, phân phó người làm ở của mang một phần bữa sáng ra, đổi lại cô lái xe, để Tịch Giản Cận ăn.
Bọn họ qua đón Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo vẫn còn có chút hèn yếu, không thích gặp người, ngoại trừ cùng Tịch Giản Cận, những người khác đều rất bài xích.
Bác sĩ tâm lý nói, là từ nhỏ nhận quá nhiều ngược đãi, dẫn đến tâm trí có bệnh.
Tiểu Bảo nhìn thấy Bạc Sủng Nhi hơi cười, sau đó liền chôn vào trong ngực Tịch Giản Cận, nhỏ giọng nói: "Chú nhỏ......"
Sau đó ho với Bạc Sủng Nhi: "Dì nhỏ......"
Bạc Sủng Nhi giới thiệu Tiểu Hải Dương cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo sợ hãi hô một câu: " Anh Tiểu Hải Dương......"
Tiểu Hải Dương ngược lại tỏ vẻ vô cùng, hơi nhíu mày, gật đầu, xem như chào hỏi, tư thái tiểu đại nhân, chọc cho Bạc Sủng Nhi buồn cười, không nhịn được vươn tay, hung hăng bóp khuôn mặt nhỏ của Tiểu Hải Dương, Tiểu Hải Dương bị véo nhe răng trợn mắt, giận mà không dám nói gì!
Bốn người làm bạn đi chơi.
Bời vì cuối tuần, người ở sân chơi thật nhiều, Tiểu Hải gan lớn, cái gì cũng dám chơi, Tiểu Bảo lại không được, Bạc Sủng Nhi chỉ cùng Tiểu Bảo chơi chút trò chơi đơn giản, mà Tịch Giản Cận thân là quân nhân, tố chất thân thể khẳng định tốt, liền cùng Tiểu Hải Dương chơi "Thiên địa song hùng", "Xe cáp treo"trò chơi linh tinh đều chơi một lần.
Người rất nhiều, đại đa số đều phải xếp hàng, chóp mũi Bạc Sủng Nhi hiện đầy mồ hôi, Tịch Giản Cận suy nghĩ một chút, liền giơ tay lên, tự nhiên lau mồ hôi cho cô.
Bạc Sủng Nhi không nhịn được hơi đỏ mặt.
Tịch Giản Cận nhìn thấy nam nữ chung quanh cùng một chỗ, nam mua kem cùng bắp cho nữ.