Thỉnh thoảng, có thể thấy ma trơi ở đằng xa.
Người thôn trang không có văn hóa gì, cũng cho là quỷ thường lui tới, đoàn người bị làm cho sợ đến thét chói tai, nhưng vẫn miễn miễn cường cường đem đất đai lục soát một lần.
Bọn họ dọc theo đường đi, ngồi xe ngựa đi, tốc độ rất nhanh, đại khái đi vài chục dặm, không tìm được Bạc Sủng Nhi, sau đó bối rối thấy trong thôn cũng không có ai đi ra ngoài, cô không thể nào đi nhờ xe ra ngoài, hơn nữa cô một gái nhỏ nhắn, cũng sẽ không đi được xa!
Lập tức, thôn trưởng lại dẫn người trở lại, người đi sườn núi tìm cũng đều đã trở về, mới vừa đụng vào, phám phụ nữ tìm ở đất đai cũng đi tới.
Đằng xa đã có người hô: "Tìm được rồi sao?"
"Không có!"
Thôn trưởng cũng lắc đầu, sau đó tất cả mọi người rối rít nghĩ tới rốt cuộc người đi nơi nào?
Đoán tới đoán đi, đến cuối cùng, mọi người nhất trí cho là, cô gái kia có thể đã bị thổ phỉ bắt đi rồi, nếu như không phải là bị thổ phỉ bắt đi, làm sao có thể vô duyên vô cớ tìm không được?
"Một mình chàng trai kia lên núi thổ phỉ, các người nói có thể gặp chuyện không may hay không?"
"Anh ta bắn súng rất giỏi! Chẳng qua bên trong chỉ có vài viên đạn, thổ phỉ nhiều người, hiện tại có lẽ anh ts đã xảy ra chuyện!"
"Bằng không chúng ta đi xem một chút đi!"
Thôn trưởng trầm ngâm một chút, nói: "Dám phụ nữ đều về nhà đi, đàn ông chúng tôi đi trên núi nhìn một chút, mọi người về nhà cầm thứ bền chắc, lúc đánh nhau còn có thể phòng thân!"
Đoàn người cũng gật đầu, đáp ứng, nhanh chóng về nhà cầm đồ, theo thôn trưởng hướng núi thổ phỉ đi tới.
Con đường đi tới núi thổ phỉ rất không dễ đi, hơn nữa chỉ có một con đường, đi thành từng đám bảy tám người, sở dĩ làm như vậy, chính là để tránh thời điểm có người tấn công bọn họ, có thể phòng vệ!
Những thôn dân này cũng đã quen đi đường núi như vậy rồi, mọi người cầm lấy đèn pin đi theo, đều cẩn thận quan sát đi lên.