Tịch Giản Cận nhất thời kinh ngạc.
Anh không là ngu ngốc, tất nhiên là nghe được hàm nghĩa trong lời Bạc Sủng Nhi.
Nếu như nếu anh có bản lĩnh, liền sẽ để cô mang thai...... Tất nhiên cô sẽ không lại tới kinh nguyệt, cũng không biết đau đớn rồi!
Anh nhìn cô, mặt không biểu tình.
Không nói gì.
Chỉ là trong ánh mắt, lóe ra ánh sáng phức tạp, ôn nhu, lại mang theo vài phần bi thương ai oán.
Anh cứ lẳng lặng nhìn chăm chằm đỉnh đầu cô như vậy, qua một hồi, anh mới thu hồi ánh mắt.
Vẫn ôm cô vào trong lòng như cũ, chỉ là không có vui vẻ như vừa rồi.
Bạc Sủng Nhi hung hăng gặm cắn bả vai anh, giống như là giải hận oán trách nói ra: "Anh nói xem, chúng ta đều không có tránh thai, làm sao lại không có tiểu bảo bảo chứ?"
Sau khi nói đến đây, cô lại đột nhiên ngậm miệng, không phải là cô xảy ra chuyện gì?
Di truyền Thất Thất chứ?
Năm đó mang thai bên ngoài, rất khó mang thai sao?
Bạc Sủng Nhi có chút thất thần.
Tịch Giản Cận chợt ôm lấy Bạc Sủng Nhi, nửa đời không lên tiếng mà đã đặt cô dưới thân.
Ánh mắt của anh, nhìn vào mắt cô, chăm chú nhìn chằm chằm cô.
Bạc Sủng Nhi bỗng nhiên định thần.
Cô cảm thấy đáy lòng bay nhảy khiêu động rất lợi hại, cô nhìnTịch Giản Cận, cảm thấy người đàn ông có chút kỳ quái.
Cô thử hỏi một câu: "Tịch, anh làm sao vậy?"
Tịch Giản Cận không có lên tiếng, mà chỉ là cúi đầu xuống, hôn lên miệng cô.
Bạc Sủng Nhi cảm thấy trước ngứa một chút, không nhịn được cười ra tiếng, vươn tay, vỗ vỗ đầu Tịch Giản Cận, sau đó có chút nhàm chán liếm bờ môi anh, chậm rãi miêu tả hình dáng, cô loáng thoáng có thể tưởng tượng ra, kỳ thật môi của Tiểu Tịch, đặc biệt thích hợp hôn môi, là màu hồng nhạt.
Ở trên người anh, lại không hiện sự nữ tính.
Mà chính là có chút nho nhã!
Tịch Giản Cận mân miệng của cô, yên lặng.
Bạc Sủng Nhi cảm thấy đáy lòng khẽ động, sau đó vươn tay, muốn nâng khuôn mặt anh lên, ai ngờ anh lại đoạt trước một bước, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mắt của cô, cực kỳ chăm chú mở miệng: "Sủng Nhi."