Cứ đứng ở cửa, cách một cánh cửa.
Tịch Giản Cận giật giật môi, dứt khoát ngậm miệng không hề lên tiếng.
Bạc Sủng Nhi tràn đầy áy náy với Tịch Giản Cận, lúc này nhìn thấy Tịch Giản Cận, cô cảm giác toàn thân mình đều khẩn trương, nhịp tim đập lên yết hầu, cô hơi ngẩng đầu, nhìn không Tịch Giản Cận nói lời nào, nửa ngày, mới mở miệng: "Tịch......"
Cô chỉ là gọi tên anh, bên trong ẩn giấu thiên ngôn vạn ngữ, Tịch Giản Cận nghe mà đáy lòng thình thịch khẽ động, cái gì khổ sở, cái gì sợ hãi đều tan thành mây khói rồi.
Khi nhìn đến Bạc Sủng Nhi hoàn toàn khóc thương con mắt, Tịch Giản Cận hơi cúi người xuống, nhìn ngang Bạc Sủng Nhi, vươn tay, đem mái tóc dài của cô vuốt gọn.
Động tác Tịch Giản Cận ôn nhu như vậy, ấm áp như vậy, Bạc Sủng Nhi cảm giác đáy lòng của mình run rẩy, rốt cuộc chống cự không nổi, nước mắt nghiễm nhiên rơi xuống.
"Tịch...... Thật xin lỗi......"
Lúc ấy, em chỉ là vô ý.
Em thật không phải cố ý đâm thủng vết sẹo của anh.
"Em không phải cố ý...... Em......"
Tịch Giản Cận nhìn mặt mũi Bạc Sủng Nhi tràn đầy ảo não cùng hối hận, cũng nhịn không được đưa tay ra, thận trọng ôm cô vào trong ngực, dỗ dành cô: "Anh biết...... Anh biết em không phải cố ý......"
Đôi mắt Bạc Sủng Nhi lập tức ê ẩm nong nóng.
Cô hơi thõng xuống tầm mắt, dựa vào trong ngực Tịch Giản Cận, "Em quá tức giận rồi...... Em chẳng qua là lúc đó quá tức giận, thật không quan tâm có con hay không...... Tuy nhiên em rất muốn...... Tịch, em muốn cùng với anh, em thật muốn có một đứa con!"
Bạc Sủng Nhi thẳng thắn lòng của mình.
"Em không dám biểu hiện ra ngoài em muốn, em sợ anh khổ sở thương tâm, mỗi ngày trong đầu đều nghĩ như vậy, Tịch tại sao có thể không có một đứa con chứ?"
"Cho nên, cho nên khi em tức giận, mới nói đi như vậy!"
"Tuy nhiên, chuyện con cái, so ra kém anh một phần trọng yếu...... Thế nhưng Tịch, anh biết không? Em vẫn muốn một đứa con......"