Tịch Giản Cận chưa bao giờ từng có biện pháp cự tuyệt Hàn Như Y.
Bởi vì nguyên nhân thiếu nợ, lưng đeo một cái mạng, anh cho tới bây giờ đều mọi chuyện thuận theo Hàn Như Y.
Cái này là lần đầu tiên, anh kích động nói vậy với Hàn Như Y.
Vẻ mặt Hàn Như Y, cũng cứng ngắc rồi.
Cô liếc tròng mắt, nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận bất chợt bùng nổ, cô coi là tiếp đó, Tịch Giản Cận vẫn muốn tức giận.
Thế nhưng, ai ngờ, một giây sau, Tịch Giản Cận dần dần bình tĩnh, anh nhìn vào mắt cô, mang theo một vòng đau thương, một vòng chán nản, âm điệu đều là có mấy phần chua chát.
"Như Y...... Em đến hiện tại còn không hiểu sao? Nhiều năm như vậy, lòng anh rốt cuộc bực bội kiềm chế cỡ nào, đều là bời vì tự trách...... Chân chính đau nhức, không phải bị cô ấy vứt bỏ...... Mà chính là biết rõ yêu cô ấy, rất có thể khiến cho cả đời mình lật nghiêng, thế nhưng vẫn vô kế khả thi, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình, một mực yêu, một mực yêu...... Yêu đến chỗ sâu...... Yêu đến tuyệt vọng...... Yêu đến, nhân sinh nghịch chuyển, vẫn đi yêu cô như vậy."
"Có ít thứ anh ở trong vòng bảy năm vô số lần nói cho chính mình, không thương, là hận, thế nhưng đợi đến bảy năm sau lần nữa trùng phùng, nhìn cô dây dưa đến cùng với anh, y hệt năm đó, anh lại bất đắc dĩ căm hận phát hiện, chính mình hoài niệm quá khứ như vậy......"
"Khi đó, kỳ thật anh cưới em, là bởi vì anh muốn cả một chiếu cố em, anh cho là anh đã có thể không yêu cô ấy rồi...... Về sau anh phát hiện, chính mình vẫn không có cốt khí tham luyến cô ấy một lần nữa."
"Về sau, anh bị phán định cả đời không thể sinh con, anh nhìn cô ấy nằm trên giường bệnh, bên người có nhiều người yêu thương che chở lấy cô ấy như vậy, tốt đẹp như vậy, tiểu công chúa sao quanh trăng sáng không thể nhận một chút xíu tì vết, cho nên anh không thể cho cô ấy." -------------