Bây giờ, chúng ta thử cùng một chỗ, thật đơn giản là yêu đương, hẹn hò, ăn cơm, gặp nhau, hôn, ôm, cuối cùng em có thể tự nhiên nói với anh một câu, Tịch, em chờ anh......
Anh hiểu không?
Ba chữ này, em chờ anh, bên trong hội tụ bao nhiêu tình cảm cùng khổ sở, chôn giấu bao nhiêu tâm sự cùng thâm tình của em?
Tịch, anh biết không?
Em đã từng vô số lần ở trong lúc ngủ mơ, gặp anh, em không dám nhìn khuôn mặt của anh, sợ anh trách cứ năm đó em bỏ mặc, em chỉ có thể cúi đầu, giống như là một đứa trẻ làm sai, đứng ở sau lưng anh, im lặng nghẹn ngào.
Khi đó, đáy lòng của em, giông như nói qua một câu.
Tịch, em chờ anh......
Thế nhưng, về sau, anh chậm chạp không chịu trở về, em chờ bảy năm, chờ khi em cảm thấy chính mình có thể sẽ cô độc sống quãng đời còn lại như vậy.
Bạc Sủng Nhi nỗ lực cười, nhìn qua xinh đẹp như vậy, thế nhưng khóe mắt của cô, lại ướt một mảnh.
Đầu bên kia điện thoại, vẫn chậm chạp chưa từng có tiếng truyền đến như cũ.
Tịch Giản Cận đứng ở cửa quân khu, cầm chìa khóa xe, toàn thân ngưng kết.
Bên tai, toàn bộ đều là một câu kia của cô, em chờ anh.
Rất đơn giản, lại làm cho tim của anh, trong nháy mắt, giống như là cảm giác được cái gì, đột nhiên bắt đầu nhảy lên.
Mãi cho đến sau lưng có tiếng xe qua, Tịch Giản Cận mới đột nhiên bừng tỉnh, ho một tiếng, nói vào trong điện thoại, không tự chủ được mềm mà ấm lên: "Ừm, anh biết rồi."
"Anh lập tức tới ngay......"
"Ừm."
Bạc Sủng Nhi lên tiếng.
Điện thoại cúp máy.
Cô còn ngẩn người.
Qua một lúc, cô mới quay người, từ màn cảm động như vậy thoát thân mà ra, chậm rãi cầm điện thoại di động ở trong lòng bàn tay, phát giác Tần Thánh đang ngẩn người, liền vươn tay, lắc lắc.
"A Thánh, anh suy nghĩ gì vậy?"
Tần Thánh đột nhiên bừng tỉnh, anh đã biết chân tướng năm đó cô và anh ta chia tay.
Thế nhưng hiện tại, cô và anh ta, nhìn qua hạnh phúc như vậy, đợi một thời gian, bọn họ dắt tay, đi về lâu dài.
Mà chân tướng kia, rốt cuộc anh có nên mở miệng không?