Bao nhiêu lần đêm khuya vắng người, ánh trăng vừa lúc chiếu trong sân trường, anh kéo cô vào tỏng bụi cây, không nói lời nào, chỉ là nhìn cô chằm chằm, liền kéo cô vào trong ngực, cúi xuống hôn, hôn đến tay cũng không thành thật mà sờ loạn chỗ váy cô.
Cô sẽ đỏ mặt, khiển trách anh, cũng sẽ ngăn cản, ra vẻ rụt rè.
Anh cười nhạo, cô liền vươn tay đấm vào ngực anh, dùng ngưc khí dữ dằn che dấu thẹn thùng: "Tiểu Tịch, anh biết cái gì! Em đây gọi là rụt rè, tuy nhiên em rất thích anh hôn em ôm em, thế nhưng nếu em theo anh, anh sẽ cảm thấy em không đáng tiền!"
Anh nhịn không được cười lên.
Đàn ông luôn luôn như thế, rất thích cô gái nhà mình đối ngoại rụt rè, đối nội hào phóng.
Tất nhiên anh dỗ dành nói, sẽ không, sẽ không, người phụ nữ chủ động, sẽ thúc giục tình thú giữa nam nữ!
Mặt cô càng đỏ lên, cắn môi, không nói lời nào, thế nhưng một giây sau, lại đột nhiên vươn tay, khóa chặt cổ anh, đem đôi môi hồng nhuận đưa tới.
Đó là cô...... Lần đầu tiên chủ động hôn anh.
Tay Tịch Giản Cận dán lên sống lưng cô, dùng sức đè ép cô vào ngực mình, ngực của cô vừa lúc chống đỡ lấy ngực của anh, cứng mềm giao tiếp, nụ hôn của anh, càng vội vàng hơn.
Tản mát ra âm điệu kiều diễm khó xử.
Kích thích toàn thân anh càng nhiệt huyết sôi trào.
Đầu lưỡi của anh vòng quanh đầu lưỡi của cô, chậm rãi trêu đùa, quấn quanh lấy, ôn nhu mà lại vội vàng.
Hôn như vậy, càng kích thích dược hiệu.
Anh cảm thấy bên trong đại não, ầm ầm trống không.
Thế gian vạn vật, đều tiêu tán.
Chỉ biết là, hôn môi như vậy, đã không thỏa mãn được dục vọng của anh.
Anh rời đi bờ môi cô, hai mắt cô mơ màng, lóe ra từng chút say mê, nhìn anh, mềm nhũn hít vào không khí, sau đó thở ra, phun lên mặt mày của anh, bờ môi anh hơi mỉm cười, vừa lúc chạm đến cái cổ tuyết trắng xinh đẹp của cô.
Cô nhẹ nhàng khẽ kêu một tiếng, chọc cho anh hôn xuống, càng sâu hơn.
Cô uốn ở trong ngực anh, cảm giác người đàn ông ở dưới thân thể cô, rơi xuống nụ hôn từng đợt, đại biểu cho bọn họ lập tức sẽ nước chảy thành sông......