Những lời này, giống như là một tia sét, nhanh chóng nổ tung ở trong đầu Bạc Sủng Nhi, gần như đả thương cô.
Cô vẫn cho là, không có ai ngoài người tập đoàn Bạc Đế có thể hiểu cô yêu Tịch Giản Cận.
Nhưng là, không ngờ tới, một tràng trai nơi sơn thôn nghèo khó, lại có thể hiểu cô thấu triệt.
Đáy lòng có chua xót cùng khổ sở quấn lấy nhau, còn mang theo mất mác không nói ra.
Cô biểu hiện rất rõ sao?
Người khác đều có thể nhìn ra, hết lần này tới lần khác Tịch Giản Cận lại không nhìn ra được sao?
Hay là anh không chịu nhìn?
Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, đáy lòng hiện lên vô số thất vọng, ban đêm lạnh lẽo, cô đột nhiên phát hiện, tim của mình, lại mong manh như vậy, tùy thời đều có thể tan vỡ!
Thì ra là... vết thương của cô đã chồng chất như thế.
Bạc Sủng Nhi vẻ mặt liên tục thay đổi, rất lâu, Trương Hủ thấy cô có chút căm tức.
Bị một người coi như là xa lạ đâm xuyên nội tâm, không phải kẻ nào cũng thích.
Nhưng là, cuối cùng, Bạc Sủng Nhi dị thường rực rỡ đối với cậu cười cười, đáy mắt cũng lóe ra quang mang sáng ngời, ngữ điệu nhẹ nhàng như cũ: "Không muốn buông tay!"
Trương Hủ không nói gì, nhìn Bạc Sủng Nhi đã dẫn đầu hướng phía trước đi tới.
Bạc Sủng Nhi đi một khoảng, trong lúc bất chợt ngừng lại, quay đầu, nhìn Trương Hủ, tiếp tục tái diễn nói: "Tôi không muốn buông tay, cả đời cũng không muốn."
Thế giới giống như im lặng lại chỉ trong khoảnh khắc!
Trương Hủ cảm thấy cô gái trước mặt này, không chỉ đơn thuần dùng một chữ đẹp là có thể hình dung!
Mà là, trân quý!
Thế gian chỉ lần này một cô gái linh động như thế.
Yêu có tôn nghiêm, yêu có chừng mực.
"Nếu như muốn, vì sao không tranh thủ? " Bạc Sủng Nhi như cũ mỉm cười, ngữ điệu nói rất tự nhiên: "Anh ấy... Là hạnh phúc của tôi, tôi không liều mạng nắm lậy, chẳng lẻ định đợi chờ sao?"
"Chẳng lẽ cậu không biết? Đợi người khác cho cậu hạnh phúc, sau này sẽ không thế nào hạnh phúc!"