Ông nội Tịch Giản Cận nghe Tịch Giản Cận nói như vậy, lập tức gật đầu đáp ứng.
Lập tức quay đầu, nói với người bên cạnh: "Mau gọi điện, để Tôn Y Sinh đừng đến, ngày kia để ông ta chờ ở bệnh viện, đến lúc đó tiểu Cận mang theo Sủng Nhi qua......"
Sau đó, ông nội Tịch Giản Cận quay đầu, dùng khẩu khí thương lượng hỏi Bạc Sủng Nhi: "Vậy có thể chứ?"
Bạc Sủng Nhi gật đầu, tự nhiên là đồng ý.
Đáy lòng cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy là được rồi!
Ngày mai...... Ngày mai nhất định phải để Bạc Tình hành động!
Tịch Giản Cận đứng ở một bên, bên miệng ngậm lấy một vòng nụ cười, nắm tay Bạc Sủng Nhi, đi về bàn ăn, hai người ngồi ở bên cạnh ông nội Tịch Giản Cận.
Tâm tình ông nội Tịch Giản Cận đặc biệt tốt, càng xem cái hài lòng với hai đứa, vừa nghĩ tới trong bụng Bạc Sủng Nhi còn có một đứa bé, tâm tình ông càng tốt, liền phân phó người cầm chai Laffey năm 82, trở ngại Bạc Sủng Nhi mang thai, cho nên không cho cô uống, cùng Tịch Giản Cận rót ra hai chén.
Ông nội Tịch Giản Cận một mực ân tình chiêu đãi Bạc Sủng Nhi, thỉnh thoảng chỉ đồ ăn ở trên bàn, thịnh tình không thể chối từ, Bạc Sủng Nhi chỉ có thể lần lượt ăn một chút.
Nhưng đáy lòng vẫn nhiều hoặc ít không cách nào an định xuống, trong đầu còn quấnquyanh chuyện của "Đứa bé"kia, có lúc lại không quan tâm, nhiều lần ông nội Tịch Giản Cận nói chuyện với cô, cô đều chưa kịp phản ứng.
Tịch Giản Cận vẫn luôn quan sát đến Bạc Sủng Nhi.
"Sủng Nhi, rốt cuộc con sao thế?" Ông nội Tịch Giản Cận rất quan tâm hỏi một câu, bình thường cái nha đầu này, đều rất cơ trí, làm sao hôm nay thất thần như vậy?