Mục lục
THIẾU PHU NHÂN VÔ LẠI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Hoa vừa nói ra, mọi người đầy sân khẽ dừng một chút, có người trong cuộc biết sự tình sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.

Tịch Giản Cận thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Hoa.

Vương Kim Quý không tự chủ được cầm tay, cực kỳ phẫn nộ đẩy Tiểu Hoa một cái, "Em nói nhảm..."

Tiểu Hoa bị làm cho sợ đến toàn thân khẽ run rẩy, lập tức ngậm miệng, đầu vốn là lắc lắc cũng bất động.

Tịch Giản Cận chợt quét mắt hướng Vương Kim Quý, Vương Kim Quý bị làm cho sợ đến hướng phía sau lui một bước, chân Vương Kim Quý bị thương, không thể động đậy, chẳng qua là phát run, nói lập tức cứng rắn dừng lại, những người vốn là điệu bộ tàn bạo kia cũng bị biểu cảm sợ hãi thay thế rồi.

Thôn trưởng thấy tình huống như vậy, lập tức đến hỏi Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cháu nói rõ ràng!"

Tiểu Hoa nháy mắt nhìn Tịch Giản Cận, lòng nó vẫn còn sợ hãi, thật lâu mới nhỏ giọng nói: "Chị xinh đẹp không đẩy chị Kim Quý, là chị Kim Quý túm lấy chị xinh đẹp, chị xinh đẹp không thích, mới tránh ra, chị Kim Quý chính mình không đứng vững té ngã trên mặt đất, sau đó chị Kim Quý lại bắt đầu khóc, bọn họ đều bắt nạt chị xinh đẹp, bắt chị xinh đẹp nói xin lỗi, chị xinh đẹp không xin lỗi, bọn họ liền đem chị xinh đẹp đuổi ra khỏi thôn!"

"Còn có lần trước, cũng là như vậy, là chị Kim Quý nói điều không hay về anh trai, cho nên chị xinh đẹp mới mất hứng cãi lại, chị Kim Quý nói không lại chị xinh đẹp, cho nên khóc, chị xinh đẹp không có bắt nạt chị Kim Quý đâu!"

Tiểu Hoa nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn Tịch Giản Cận.

Tiểu Hoa từ nhỏ mồ côi cha lớn lên, so với những đứa trẻ bình thường hiểu chuyện hơn, mặc dù vẫn không lên tiếng, nhưng là chuyện nhìn ở mắt của nó, nó cũng có thể hiểu được.

Tiểu Hoa ánh mắt rất trong suốt, tối như mực, loáng thoáng thiêu đốt lên một tầng tức giận, nhưng là sau khi dứt lời, phẫn nộ của nó trong nháy mắt biến thành nước mắt, rơi xuống, từng giọt, mãi không ngừng được.

Nó vươn tay, bắt được ống tay áo Tịch Giản Cận, động tác có chút sợ hãi, "Anh trai, anh đi tìm chị xinh đẹp có được hay không? Trời tối đen như mực rồi, chị xinh đẹp nhất định sẽ sợ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK